Triệu Thanh Hà vô cùng uất ức, bị người khác vu oan trắng trợn như thế, muốn giải thích cũng không có cách nào.
Vì trong điện thoại của Phó Bân thật sự có số điện thoại của cô.
Giọng nói trong ghi âm của điện thoại cũng là của cô.
Có trăm cái miệng cũng không bào chữa được!
“Các người ngậm máu phun người, sao con gái tôi có thể hại Yên Nhiên được! Đây đều là do các người làm giả!”
Trần Ngọc lao tới tát Phó Bân một bạt tai, lạnh lùng nói: “Cậu mau khai báo đúng sự thật, rốt cuộc là ai xúi giục cậu vu oan con gái tôi!”
Phó Bân đã bị đánh đến mức thoi thóp, yêu ớt nói: “Tôi không nói dối, thật sự là Triệu Thanh Hà bảo tôi làm thế.”
Trần Quốc Vinh siết chặt lấy gậy, cháu gái Trần Yên Nhiên mà ông ta yêu thương nhất bị người khác bắt cóc, nếu quản gia Chung đến muộn một bước, có lẽ đã bị người ta hại chết.
“Thanh Hà, cháu còn gì để nói không.”
Trần Quốc Vinh tỏ vẻ mệt mỏi, những người thân thiết của ông ta lại không thể sống trong yên bình, đây là điều khiến một người già cảm thấy đau khổ nhất.
“Ông ngoại, cháu không có làm! Triệu Thanh Hà cháu khinh thường làm chuyện thế này!”
Triệu Thanh Hà thất vọng nói.
“Bây giờ cô muốn nó gì mà chẳng được! Tôi đánh chết đồ đê tiện nhà cô!”
Trần Vinh lao tới, giơ tay muốn đánh lên mặt Triệu Thanh Hà.
Bàn tay của ông ta còn chưa đánh trúng mặt Triệu Thanh Hà đã bị Vương Bác Thần tát ngã xuống đất.
Vương Bác Thần không thèm để tâm đến bất kỳ ai, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Quốc Vinh, bình tĩnh hỏi: “Ông cụ, ông tin sao?”
Trần Quốc Vinh im lặng, ánh mắt u ám.
“Được lắm, bắt cóc Yên Nhiên, còn dám lợi dụng tình cảm của ông cụ với các người để ép buộc ông!”
Phản ứng của Tưởng Mẫn kích động một cách lạ thường: “Còn ngây người ra đó làm gì, bắt hai kẻ khốn kiếp này lại cho tôi!”
Trần Hương Lan hét to: “Ba, ba còn đang đồng cảm với mấy kẻ khốn nạn này sao? Ba còn chưa hiểu rõ à? Ngoài miệng bọn họ nói không có hứng thú với gia sản, nhưng bây giờ lại làm khác đi! Nếu không nhờ quản gia Chung chạy đến kịp thời, thì chắc Yên Nhiên… Quản gia Chung vì cứu Yên Nhiên mà bỏ mạng, ông ấy đã đi theo ba năm mươi năm rồi đấy! Ba nhẫn tâm để quản gia Chung chết không nhắm mắt sao?”
Triệu Thanh Hà ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Quản gia Chung chết rồi?”
Trần Hương Lan thù hằn mắng: “Cô còn giả vờ cái gì, chẳng lẽ không phải là âm mưu của cô à?”
“Bà im miệng cho tôi!”
Vương Bác Thần nhìn Trần Hương Lan bằng ánh mắt sắc bén như dao, khiến bà ta sợ đến mức vô thức rùng mình.
“Ông cụ, ông tin sao?”
Trần Quốc Vinh đau khổ nhắm hai mắt, nước mắt tuôn rơi: “Ông không tin Thanh Hà sẽ làm ra chuyện như thế, nhưng nhân chứng vật chứng đều đã có…”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông không tin là được.”
Ở nhà họ Trần, ngoài Trần Ngọc thì chỉ có Trần Quốc Vinh quan tâm Triệu Thanh Hà nhất.
Nếu ngay cả Trần Quốc Vinh cũng không tin, thì sẽ tạo thành bóng ma tâm lý khó xoá nhoà trong lòng Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc.
Mà Vương Bác Thần cũng quan tâm đến cái nhìn của Trần Quốc Vinh nhất.
Trong chuyện này, Trần Quốc Vinh mới là nòng cốt, một khi ông ta nhận định là Triệu Thanh Hà làm, vậy thì không cần là thật hay giả, mấy người Trần Hương Lan cũng sẽ thắng.
Cho nên điểm quan trọng nhất của chuyện này không phải ở chỗ Triệu Thanh Hà có làm hay không, mà là lòng tin của Trần Quốc Vinh với Triệu Thanh Hà.
Trong mắt Trần Hương Lan rõ ràng thoáng lộ vẻ bối rối, lạnh lùng đáp: “Nói xằng nói bậy! Ba, ba đừng để cậu ta lừa! Nhân chứng vật chứng đều có, chẳng lẽ còn có thể là giả sao? Chẳng lẽ ghi âm và lịch sử cuộc gọi là giả? Những gì Yên Nhiên chính tai nghe thấy cũng là giả ư?”
Dường như Tưởng Mẫn khá nôn nóng, bà ta nói với Trần Quốc Vinh: “Ông cụ, quản gia Chung đi theo ông nhiều năm như thế, cháu gái ông yêu thương nhất suýt bị người ta hại chết, bây giờ ông còn muốn nghe lời kẻ giết người ư?”
“Đủ rồi!”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng quát to, Bạch Lĩnh dẫn người đi vào.