Ông cũng xứng à?
Oành!
Lời này giống như một tia sấm nổ vang trong lòng mọi người.
Cái tên này nói gì vậy?
Cậu ta lại từ chối Trần võ tôn?
Còn nói là Trần võ tôn không xứng?
Thật là to gan.
Làm như vậy là hoàn toàn không tôn trọng Trần võ tôn.
Trần võ tôn là ai?
Đây là người đứng đầu Bát Cực Quyền, người duy nhất đạt đến cấp bậc võ tôn chỉ dựa vào quyền cước.
Đã rất lâu rồi ông ta không thu nhận đồ đệ, bây giờ yêu thích nhân tài, nhưng lại bị từ chối.
Quá ngông cuồng, lại dám từ chối Trần võ tôn.
Trong mắt đám người Bát Cực Môn như muốn bốc hỏa, ánh mắt nhìn Vương Bác Thần như dao nhọn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.
Trong lòng Bạch Lĩnh âm thầm vui mừng.
Cái tên này lại từ chối, đây chính là chuyện tốt.
Nếu như cậu đồng ý, sau này tôi sẽ không dám tìm cậu báo thù.
Bây giờ cậu lại từ chối Trần võ tôn trước mặt nhiều người như thế, để Trần võ tôn mất hết thể diện, đây chính là đang sỉ nhục Trần võ tôn.
Đúng là muốn chết mà.
Xem xem thằng nhóc nhà cậu chết như thế nào.
Bị từ chối trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt Trần Thạch vô cùng lạnh lùng, khóe mắt bất giác giật giật.
Mà đúng lúc này, mắt ông ta đột nhiên co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đơn giản không chạm khắc trên tay Vương Bác Thần.
Trong nháy mắt, vẻ mặt liền trắng bệch.
“Trần võ tôn, ngài xem trọng người tài nhưng mà thằng nhóc này lại không biết tốt xấu, lại từ chối ngài trước mặt nhiều người như thế, như vậy là không tôn trọng ngài.”
Bạch Lĩnh cố ý nói những lời này, mọi người đều biết như vậy, nhưng mà nói ra thì lại không giống.
Ông già này muốn treo Trần Thạch trên lửa nóng, để ông ta không thể không ra tay.
Thật là độc ác.
“Trần võ tôn, chúng tôi đều biết ông coi trọng người tài, nhưng đối với loại người không biết tốt xấu muốn tìm cái chết như cậu ta, ngài không cần phải quan tâm. Người trong thiên hạ vẫn còn rất rất nhiều, cậu ta lại dám sỉ nhục ngài như thế, cần gì phải nương tay chứ, ngài..."
Bốp!
Bạch Lĩnh còn chưa nói xong liền bị Trần Thạch hung hăng đánh một bạt tai vào mặt.
Một cái tát này vang vọng cả sảnh.
Bạch Lĩnh bị cái tát này đánh cho rỉ máu, bên khóe miệng lập tức có máu chảy xuống, té ngã xuống đất.
Đám người ngơ ngác.
Trần võ tôn sao lại đánh gia chủ nhà họ Bạch?
Bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng trợn tròn cả mắt.
Bọn tôi vẫn còn đang chờ xem náo nhiệt đây này, Trần lão cẩu bị cái gì vậy?
Người Bát Cực Môn như chết lặng.
Sư tôn là... già quá nên lẩm cẩm rồi hả?
Trong lòng Trần Thạch rung động mãnh liệt, hai tay đang bắt chéo sau lưng đang phát run, hít một hơi thật sâu, vừa mới định quỳ xuống thì liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần nên vội vàng dừng lại: “Là Trần Thạch tôi già nên hồ đồ rồi, chuyện này vốn dĩ là do Tôn Thế không đúng, Bạch Lĩnh ở một bên châm ngồi thổi gió, làm sao tôi có thể đỗ oan cho người tốt?”
Cái gì?
Mẹ nó, Trần lão cẩu đang nói cái gì vậy?
Cổ y Triệu Linh nhét một con cổ tâm vào trong miệng, nghe nói như thế liền kinh ngạc ho khan không ngừng.
Bọn người Hồ Vụ, Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành như là nhìn thấy quỷ, ngơ ngác nhìn Trần Thạch.
Nói xong, Trần Thạch lại không thèm quan tâm đến đám người Bát Cực Môn, trực tiếp quay người rời đi.
Bạch Lĩnh bị dọa ngồi liệt dưới đất, hai mắt mở to, bị những lời nói này của Trần Thạch làm cho hoảng sợ hôn mê bất tỉnh.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Sao Trần võ tôn giống như biến thành người khác?