Thần Chủ Ở Rể

Chương 735: “Phèo..."



“Anh, anh Sài, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Triệu Thanh Hà, chúng ta là bạn tốt của nhau, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi sai rồi..."

Hồng Kim Phượng hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, hơn bất cứ ai, cô ta biết rõ khuôn người da đen ở nước A hỗn loạn tới cỡ nào.

Triệu Thanh Hà không đành lòng, cô đánh một bàn tay vào mặt Hồng Kim Phượng: “Đánh cô một bạt tay này, chúng ta từ đây cắt đứt quan hệ.”

Sau đó lại nhìn Sài Kiện: “Anh Sài, bỏ qua cho cô ta đi, tôi tin tưởng là sự trừng phạt hiện tại đủ để cô ta nhớ cả đời.”

Sài Kiện vội vàng nói: “Được thôi, được thôi, mợ Vương đã lên tiếng, đương nhiên tôi sẽ thả cô ta.”

Vừa mới nói xong thì liền nhìn thấy Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, não lóe lên, lập tức hiểu ý tứ của Vương Bác Thần.

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho vị võ tôn đang kiềm chế Hồng Kim Phượng: “Ném ra ngoài đi, đừng làm bẩn mắt Vương gia và mợ Vương.”

Võ tôn đó liền hiểu ý.

Hồng Kim Phượng cảm thấy mình là người nước A là đã hơn người khác một bậc, vậy thì cứ để cô ta đi làm người nước A đi.

Đạo đức của người này rõ ràng rất ti tiện, cho cô ta làm người lại không chịu làm, cứ phải đòi làm chó.

Huống hồ gì Hồng Kim Phượng đã nhiều lần tìm đường chết, không làm theo ý cô ta thì thật sự có lỗi với cô ta quá.

“Thanh Hà, chúng ta đi vào đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần nhìn thoáng qua Ichiro Miyamoto và Sài Kiện: “Các người đi làm việc của mình đi, chúng tôi đi dạo xong thì sẽ trở về.”

Sài Kiện thở phào một hơi, trong lòng anh ta sợ tên ác ma này không để cho mình đi, không ngờ lần này lại không làm khó làm dễ mình thế là vội vàng vâng lời bỏ chạy trối chết.

Trong lòng Ichiro Miyamoto đầy tiếc nuối, vốn dĩ ông ta đang muốn tìm hiểu kỹ thuật viết thư pháp từ Vương đại sư, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi.

Nhưng mà nếu Vương đại sư đã đến, vậy thì mình phải nắm bắt cơ hội lần này, không thể tiếp tục bỏ lỡ.

Ichiro Miyamoto hạ quyết tâm, mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng trên thực tế ông ta luôn đi theo sát ở một nơi không gần không xa.

Lúc đó Triệu Thanh Hà còn muốn hỏi Vương Bác Thần người đàn ông nước Nhật muốn làm cái gì, nhưng chuyện của Hồng Kim Phượng làm lòng cô rối bời, trong lúc nhất thời không có tâm từ đó.

Mấy ông cụ đang nói đến Đông y đang tranh luận với một đám người học Tây y đến mặt đỏ tía tai, ai cũng không phục ai.

Khấu Thanh là người châm cứu đứng đầu ở Giang Nam, lạnh lùng nói: “Đông y không tốt hả? Ai nói với các người là Đông y không có tác dụng? Châm cứu đã được lưu truyền hơn ngàn năm, mấy vấn đề về kinh mạch huyệt vị, Tây y có hiểu không?”

Đứng đối diện là một người đàn ông trung niên nhã nhặn: “Đúng thật là Đông y đã phát triển mấy nghìn năm, nhưng có một vài thứ trong Đông y đã không còn phù hợp với khoa học. Khoa học rất nghiêm ngặt, cách của Đông y lại quá lạc hậu, lý luận không tiến bộ. Ở xã hội hiện đại, tác dụng của Đông y không lớn như thế.”

Lúc này đã sắp muốn đánh nhau, người hai bên đều đang trừng mắt nhìn nhau.

“Bác Thần, bọn họ sẽ không đánh nhau đó chứ? Thật là đáng sợ, không ai quan tâm à?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói.

Vương Bác Thần cười nói: “Bình thường thôi, đám người trong giới y học đều là những tên điên, chỉ cần đánh không chết người thì không sao.”

“Đông y lừa đảo, ông xem mấy tên lang trung giang hồ đi, có ai không phải là tên lừa đảo chứ?”

Bùi Đăng Khoa đệ nhất danh y Giang Nam nói, đây cũng không phải là đang trao đổi học thuật, mà là công kích lẫn nhau.


Ngay lập tức, cả hai bên đều đang phun nước bọt vào nhau, người đứng bên cạnh vội vàng né tránh.

“Chúng ta vẫn nên đi đi, bọn họ hung hăng quá.”

Xem như Triệu Thanh Hà đã mở rộng tầm mắt, đám người này đều là danh y, không ngờ đến bọn họ lại giao lưu như thế.

“Bác Thần, anh nói xem Đông y giỏi hơn, hay Tây y giỏi hơn?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv