Người của nhà họ Trần đều sững người rồi, nhân vật tầm cỡ như Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh vậy mà đều vì đứa ở rể Vương Bác Thần này mà tới!
Đứa ở rể này rốt cuộc có công trạng gì?
Mãi tới sau khi những người Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh đi, người của nhà họ Trần mới như sống lại.
Có hai người đó ở đây, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Các người quỳ xuống cho tôi, dập đầu xin lỗi Ngọc và Bác Thần!”
Trần Quốc Vinh vừa thấy tình huống này, đâu còn có thể ngồi yên được nữa?
Không nhìn thấy hai người này tới, chỉ hàn huyên với con bé hay sao?
Đây là cơ hội của nhà họ Trần, nếu hôm nay không nắm chắc, nhà họ Trần sau này không cơ hội tốt như này nữa rồi!
“Hả? Ba, con...”
Trần Vinh đơ rồi, ông cụ vậy mà kêu ông ta quỳ xuống xin lỗi mấy người Vương Bác Thần.
Trần Hương Lan càng không cam tân, theo bà ta thấy, Trần Ngọc là ăn may, nghiến răng nói: “Ba, chúng con vừa rồi đã xin lỗi rồi, việc gì còn phải xin lỗi nữa?”
Bà cụ Trần nói: “Đều là người một nhà, không cần gây nhau căng thẳng như vậy, tôi thấy vẫn là thôi đi. Ngọc hôm nay là lần đầu tiên về nhà, mọi người nói đùa với nó thôi.”
“Đúng đúng đúng, chúng con chỉ là nói đùa với chị cả thôi.” Mộc Lai vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
“Ông nội, chúng cháu đâu có nói sai cái gì, dựa vào đâu mà phải xin lỗi? Chúng cháu sống cuộc sống của mình, người khác đâu quản được.” Trần Yên Nhiên hậm hực bất bình nói, mặt sưng như đầu heo, mắt chỉ còn một khe.
Bốp!
Cái gậy chống trong tay Trần Quốc Vinh trực tiếp gõ vào đầu của Trần Yên Nhiên, hận sắt không thể rèn thành thép, nói: “Vừa rồi tổng trấn thủ Sa và thống đốc Lục ở đây, ta lượt tính toán, bây giờ mấy đứa còn dám nói dối? Coi ta già rồi hồ đồ rồi đúng không? Ngọc không dễ gì về nhà một chuyến, mấy đứa lại làm khó khắp nơi. Sợ Ngọc tranh đoạt gia sản với mấy đứa có phải không? Ta bây giờ lập di chúc, để lại toàn bộ di sản cho Ngọc thừa kế... khụ khụ khụ khụ...”
Trần Quốc Vinh tức tới mức ho kịch liệt.
“Ba, ba bớt giận.”
Trần Ngọc vội vàng đi tới đỡ.
Trần Quốc Vinh không tình nguyện mà quỳ ở trên đất.
Bà cụ Trần không vui nói: “Ngọc, mặc kệ nói như nào cũng là người một nhà, cô thật sự muốn bắt mọi người quỳ sao? Cô lần đầu tiên về nhà mẹ thì muốn tỏ uy phong sao?”
“Bà im miệng cho tôi! Còn lắm mồm nữa, bà cút ra ngoài cho tôi!”
Trần Quốc Vinh hằn học trừng mắt với bà cụ Trần – Tưởng Mẫn, nói: “Quỳ, hay không quỳ?”
Trần Yên Nhiên cứng cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, ông quá thiên vị rồi, cháu sẽ không quỳ, ông đánh chết cháu đi.”
Trần Hương Lan và Mộc Lai giống như chuột qua đường, vội vàng quỳ xuống nói: “Ba, chúng con sai rồi, chúng con không nên nói những lời như thế. Xin ba tha cho chúng con, chị cả, bọn em biết sai rồi.”
Triệu Thanh Hà bế Dao Dao, mặt không cảm xúc đứng ở một bên.
Sau khi trải qua sự thay đổi thất thường của người nhà họ Triệu, cô sẽ không dễ dàng tin những người như Trần Hương Lan có thể sửa tính chó ăn cứt.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trần Hương Lan là xấu xa thuần túy, xấu xa chính là bản tính của bà ta, bà ta sao có thể sửa chứ!
“Ông nội, ông...”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Trần Yên Nhiên thoáng cái trắng bệch!
Cô ta, cô ta vậy mà bị đuổi khỏi gia tộc rồi!
Ông nội không phải thương yêu cô ta nhất hay sao?