CHƯƠNG 72
Đột nhiên lại có một cô gái bước ra, đá vào đầu gối của Trần Phong.
Răng rắc.
Trần Phong kêu thảm một tiếng, một bên đầu gối khác lại bị đánh gãy.
Gần như là hai chân của anh ta gãy cùng một lúc, lập tức quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Người xung quanh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy cả người.
Cậu Trần lại bị đánh.
Người này là ai vậy?
Đúng là to gan, chẳng lẽ không sợ nhà họ Trần trả thù hả?
Là Tư Lam.
Đặc biệt đến đây đón Vương Bác Thần.
Trần Phong bị gãy cả hai chân, căn bản không nhìn thấy rõ mình bị ai đánh ngã xuống đất, gào mồm chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, mày dám đánh tao, tao giết cả nhà mày, tao muốn…”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cái miệng của nó quá thối, đừng để thấy máu.”
Tư Lam tát một cái thật mạnh vào miệng Trần Phong, đánh làm Trần Phong kêu lên một tiếng đau đớn, không kịp uy hiếp, vừa mới há mồm thì phun ra máu răng, lại bị Tư Lam nắm chặt lấy quai hàm ép buộc anh ta phải nuốt máu cùng với răng vào trong bụng.
“Anh Vương đã nói là không được thấy máu.”
Thật hung ác.
Có người bị dọa nuốt vào một ngụm nước bọt.
Đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại bị người khác đánh thê thảm như vậy.
“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, chúng ta là bạn học cũ mà.”
Lúc này, Trần Phong mới nhìn thấy là thư ký Tư, bị dọa bật khóc, bắt đầu cầu xin tha thứ: “Thư ký Tư tha cho tôi đi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám mắng chửi nữa, tôi sẽ liếm giày cho Vương Bác Thần.”
Nói xong, Trần Phong thật sự bò qua liếm giày cho Vương Bác Thần.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá một cái, Trần Phong liền bay ra ngoài.
Đối mặt với Vương Bác Thần, Tư Lam cung kính như thần: “Anh Vương, cô Triệu Thanh Hà, mời hai người vào trong.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói với Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, chúng ta đi vào thôi.”
Mặc dù Trần Phong là một tên ăn chơi, nhưng mà không ngu ngốc.
Nếu như anh ta là thần chủ, không có khả năng cứ mãi trả ân tình như vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Vương Bác Thần là thần chủ!