Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta vừa mới đến đây.”
Vương Bác Thần còn chưa kịp nói nói gì, Trần Ngọc đã giống như một con gà trống thắng lợi, khinh thường nói: “Thanh Hà, sợ là con không biết địa vị của mẹ ở nhà họ Trần. Mẹ là con gái đầu của vợ cả nhà họ Trần, là cô cả nhà họ Trần. Cái loại như Trần Hương Lan này, năm đó mẹ cũng lười nhìn đến, bà ta ở trước mặt mẹ một ánh mắt cũng không dám có.”
Vương Bác Thần bên cạnh giống như là vai phụ diễn cho mội người, đáp lời: “Đúng thế, mẹ em là ai chứ? Loại mặt hàng này có thể vào mắt mẹ em sao? Đặt ở hoàng thất cổ đại, thân phận của mẹ chính là trưởng công chúa, mấy người đó gặp đều phải quỳ xuống.”
Trần Ngọc càng thêm đắc ý, ôm Dao Dao nói: “Đi, hôm nay cho các con xem xem, cái gì gọi là uy phong của con gái đầu vợ cả!”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hà lo lắng, cô cũng không cho rằng mẹ mình có bao nhiêu uy phong, bị đám người Vương Hồng bắt nạt thành như vậy cũng không dám phản kháng.
Cũng chỉ run rẩy trong nhà chính là người bị bắt nạt trong nhà.
Triệu Thanh Hà lén lút kéo Vương Bác Thần, thấp giọng nói: “Anh đừng có nâng mẹ mù quáng nữa, bà ấy thế nào em còn không biết sao? Lại còn diễn vẻ uy phong trước mặt người nhà.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Thanh Hà, em không tin uy phong của con gái đầu vợ cả của chúng ta sao? Hôm nay cho em xem thử.”
“Anh!”
Triệu Thanh Hà tức giận hung ác nhéo thịt bên hông Vương Bác Thần, đau đến mức Vương Bác Thần nhe răng trợn mắt: “Uy phong của con gái đầu vợ cả của mẹ chúng ta em không biết, nhưng nếu anh dám dính vào, anh sẽ cho em xem thử uy phong của bà xã anh! Lui về sau đứng!”
Nói xong, Triệu Thanh Hà cũng không quay đầu lại đi lên, Vương Bác Thần vội vàng theo sau.
Nhà họ Trần là một trong những gia tộc lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay của Giang Nam, đại thọ 70 của ông cụ Trần, không ít nhân vật nổi tiếng đến chúc thọ.
Mặc dù cái này không thể nào so được với thọ yếu của ông cụ Vương của nhà họ Vương thủ đô, nhưng thọ yến của ông cụ ý mới là thọ yến bình thường của gia tộc lớn.
Thọ yến kia của nhà họ Vương, đưa mắt nhìn cả nước R, không có mấy người có thể làm được.
Nhà họ Trần lập nghiệp bằng buôn bán, ban đầu dựa vào ông nội Trần Ngọc, Trần Thái chạy đến Nam Dương làm giàu, đến đời cha Trần Ngọc, Trần Quốc Vinh thì hoàn toàn phát triển nhà họ Trần mạnh mẽ, mới có tài phú và địa vị của nhà họ Trần ngày hôm nay.
Nhất cự tam hùng của năm tỉnh Giang Nam, đó là hào môn chân chính.
Nhất cự chính là nhà họ Chu tài sản quá nghìn tỷ, nhưng bởi vì bắt Phương Viên, sát hại ông cụ Phương, bị Vương Bác Thần diệt môn.
Tam Hùng chính là nhà họ Trần, nhà họ Bạch, nhà họ Tống tài sản hơn trăm tỷ.
Sau khi nhà họ Chu bị diệt, giữa tam hùng vì tranh người đứng đầu, có thể nói là ngay cả mấy trò ngu ngốc cũng đánh rồi.
Nhưng mà ba gia tộc lớn của Ma Đô trên cơ bản có thế lực ngang bằng, muốn trong thời gian ngắn có thể tìm được người chiến thắng thì không có khả năng quá lớn. Đây cũng là vì sao con trai cả nhà họ Trần, Trần Vinh lại đi tìm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà đòi 4,5 tỷ.
Tiền trong nhà, bây giờ Trần Vinh một đồng cũng không dám động, thiếu hụt của mình cũng chỉ có thể tự nghĩ cách.
“Không hổ là nhà họ Trần một trong tam hùng, nhân vật có mặt mũi trên thương giới Giang Nam cơ bản đều có mặt ở đây.”
Triệu Thanh Hà nhận ra một số người không khỏi âm thầm hâm mộ.
Cô thậm chí gặp được mấy người sừng sỏ trong kinh doanh và nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí.
“Đây không phải là Mã Hiếu sao? Sao nhà họ Trần cũng mời anh ta đến?”
“Đó là Trần Tiểu Băng sao? Thật xinh đẹp. Còn có đạo diễn Tôn Đào, không ngờ ông ấy cũng đến. Lần trước em và gia chủ Ngô muốn tìm ông ấy quay phim, bị ông ấy từ chối.”
Triệu Thanh Hà vô cùng tiếc nuối nói.
“Anh Vương, cô Triệu Thanh Hà? Hai người cũng đến?”
Lúc này, gia chủ Hồ, Hồ Kiệt nhìn thấy đoàn người Vương Bác Thần, giật mình, vội vàng ném những người khác lại, chạy đến chào hỏi.
“Lão Hồ, ông cũng đến?”
Vừa nghe vậy, Hồ Kiệt nào còn dám nghe ngóng, chỉ là trong lòng hâm mộ đến chết.
Vận may của nhà họ Trần này đúng là mẹ nó không còn ai có nữa rồi, này cũng có thể có quan hệ với thần chủ.
“Ông xã, chính là đám ngu ngốc này đánh em, anh phải báo thù cho em!”
Đúng vào lúc này, Trần Hương Lan dẫn một người đàn ông trung niên và mấy tên vệ sĩ đi đến.