Thần Chủ Ở Rể

Chương 700: Gương mặt Dao Dao vô tội.



Trần Ngọc hai mươi mấy năm chưa từng quay về nhà mẹ đẻ, lúc này cuối cùng có thể nở mày nở mặt mà về nhà mẹ đẻ rồi, vui như Dao Dao.

“Hai đứa nói xem mẹ mặc cái gì thì được?”

Trần Ngọc bữa sáng cũng không ăn, chạy vào phòng thay mấy bộ quần áo, sau đó lại hỏi Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Quay về mang quà gì về cho ông bà ngoại mấy đứa thì được nhỉ?”

Dao Dao vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nói: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta không phải muốn đi ăn tiệc sao? Nhà trẻ có bạn nhỏ nói với con, lúc ông nội của bạn ấy qua đời có rất nhiều người đến ăn tiệc có, chúng ta đi ăn tiệc của ai vậy?”

Vương Bác Thần vội vàng che miệng Dao Dao, đứa nhóc nghịch ngợm này, bây giờ đang ở cái tuổi người chê chó ghét, cái gì cũng có thể nói ra khỏi cái miệng nhỏ đó.

Triệu Thanh Hà dữ dằn trợn mắt nhìn Dao Dao: “Còn dám nói bậy, mẹ sẽ khâu miệng con lại, không cho con ăn cơm.”

Dao Dao cúi đầu nhìn nhìn cái bụng nhỏ tròn vo vo của mình, lại nhìn bát cháo trên bàn, lập tức sợ đến phát khóc: “Mẹ không được khâu miệng Dao Dao, Dao Dao muốn ăn cơm, Dao Dao thích ăn cơm nhất.”

Cái đồ tham ăn này.

Hoàn toàn chính là tên ăn hàng.

Cảm giác có chút phế.

Đến lúc luyện một cái khác rồi.

Trần Ngọc cười nói: “Cái đồ không có lương tâm này, giống như Thanh Hà lúc còn bé, chỉ thích ăn cơm, cho dù trời sập cũng không quan trọng bằng không có cơm ăn.”

Vương Bác Thần nhìn qua Triệu Thanh Hà, lại nhìn Dao Dao, phụt một tiếng cười, bị Triệu Thanh Hà đạp cho một cước, vội vàng nói: “Mẹ, nếu như đi chúc thọ, con cảm thấy người lớn tuổi, tặng cái gì cũng không quan trọng bằng cơ thể khỏe mạnh. Như vậy đi, bên này con có quen thần y Hoa, con qua bên chỗ ông ấy xin một phương thuốc dưỡng sinh làm quà đi.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Không được, vậy quá keo kiệt rồi. Mặc dù chúng ta không có nhiều tiền, nhưng cũng không cần phải cố ý giả nghèo.”

Trần Ngọc đã có chút tiếc tiền, nói: “Cái này cũng tốt, nhưng mà cần bao nhiều tiền đây? Chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền. Quá đắt thì không cần, ẹm cảm thấy miếng ngọc phật mấy triệu là được rồi, chúng ta cũng không có tiền.”

Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Trần Ngọc, Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, phương thuốc con xin ở chỗ thần y Hoa không tốn tiền, trước đó con đã giúp ông ấy một chuyện.”

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Dao Dao đã lén lút nhét sủi cảo hấp vào miệng, sợ bị phát hiện, liên tục nhai nuốt.

“Thế này đi, ngoại trừ phương thuốc Dưỡng Sinh, tặng thêm một tượng phật ngọc, Bác Thần con đi mua đi, đừng mua qua đắt, cái loại hai ba triệu thôi là được rồi.”

Trần Ngọc nói xong, còn cố ý dặn dò: “Ngạn vạn đừng mua quá đắt, chúng ta cũng không có tiền.”

“Biết rồi.”

Vương Bác Thần cười quay đầu lại, lúc đưa tay gắp sủi cảo mới phát hiện, bảy tám cái sủi cáo đã bị Dao Dao ăn hết.

Hơn nữa Dao Dao chẳng những ăn hết cháo trong chén mình, còn đang liều mạng húp bát cháo lớn kia.

“Ông trời của tôi ơi, đứa nhóc này hôm nay đã ăn bao nhiêu rồi.”

Ba người lúc này mới phát hiện, hôm nay Dao Dao ăn quá nhiều rồi, no hỏng rồi thì sao?

Quần cũng cũng no răng lên, bụng nhỏ tròn vo vo.

“Dao Dao đói quá mà.”

Gương mặt Dao Dao vô tội.


Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, lại mua ít quà, Trần Ngọc mang theo bốn miệng ăn, đến nhà họ Trần ở Giang Nam chúc thọ cho ông cụ nhà họ Trần.

Nhưng còn chưa vào cửa, đã bị người cản lại rồi.

“Ơ, đây không phải là chị Ngọc sao? Hai mươi mấy năm nay không gặp, sinh một ổ heo con mang về rồi?”

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc xinh đẹp âm dương quái khí nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv