CHƯƠNG 70
Đều là con cháu của nhà họ Triệu, hai anh em Triệu Húc chính là miếng thịt trong tim bà nội, còn cô chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Đây chính là bộ dạng nói xin lỗi của bà đó à?”
Vương Bác Thần bước lên một bước, không hề cho sắc mặt tốt: “Cầu xin người khác thì phải có tư thế cầu xin người ta, nói xin lỗi với mẹ vợ và Thanh Hà, nếu không thì tự các người đi giải quyết đi.”
Bà cụ Triệu liền nổi giận, nhưng mà lại không thể không kìm nén.
Dự án thành phố mới đối với nhà họ Triệu mà nói thật sự quá quan trọng.
Đây là một cơ hội to lớn để nhà họ Triệu có thể tiến xa.
Trong mắt bà ta lướt qua một vệt sáng, bày ra một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, bà xin lỗi mọi người, trước đó là do bà không đúng, mong mọi người tha thứ cho bà, sau này bà sẽ cố gắng đền bù những gì mà bà nợ mọi người. Thanh Hà, mấy năm nay cháu đã chịu ấm ức rồi, cổ phần của cháu bà vẫn luôn giữ lại cho cháu, bà vẫn không hề quên cháu. Nhưng mà Húc cũng là vì gia tộc, có nói chuyện khó nghe một chút thì cháu nhịn đi, dù sao thì đó cũng là anh trai cháu mà.”
Bà cụ Triệu đột nhiên lại thay đổi làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà kinh ngạc không biết phải làm sao.
Bà cụ lại chịu thua, nói xin lỗi hai mẹ con bọn họ?
Thật sự khó mà tin được.
Trong nháy mắt, hốc mắt của hai mẹ con liền đỏ lên.
Bà cụ Triệu biết hai mẹ con này mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì biết bọn họ đã tin tưởng lời mình rồi, thế là rèn sắt khi còn nóng.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà, bà sẽ bù đắp cho hai mẹ con bọn cháu. Vì để biểu hiện tình thương của bà, Thanh Hà, cháu về làm việc cho công ty đi, căn nhà này mọi người cứ tiếp tục ở…”
“Đủ rồi đừng có giả mù sa mưa nữa, bà không cảm thấy buồn nôn hả?”
Vương Bác Thần đã sớm biết bà cụ này là người như thế nào, anh cười lạnh: “Thành thật chút đi, cổ phần khi còn sống của ba vợ tôi, biệt thự khu Thiên Phủ, toàn bộ trả cho Thanh Hà, nếu không thì không bàn nữa.”
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà căng thẳng nhìn bà cụ.
Đây chính là công phu sư tử ngoạm.
Chắc chắn là bà cụ sẽ không đồng ý.
“Được.”
Bà cụ Triệu đồng ý, ánh mắt còn dịu dàng nhìn Triệu Thanh Hà: “Bà chỉ tức giận chuyện năm đó, bây giờ mâu thuẫn đã được hóa giải thì không sao rồi, đã là của người nào rồi thì không ai có thể giành được. Bây giờ cháu đến hội đấu thầu đi, trở về rồi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”
Từ nay về sau, người một nhà cũng không cần phải sống khổ cực như thế.
Cho đến bây giờ, Triệu Thanh Hà không dám hy vọng xa vời rằng sẽ có lúc bà nội lại quan tâm mình như thế.
Bà cụ nói: “Gia tộc chuẩn bị quà cho thần chủ, mọi người mang theo đi.”
Vương Bác Thần nói: “Chúng ta đến đấu thầu không phải là đi tặng quà, bà đang sỉ nhục thần chủ đó à?”