Lời nói của Vương Bác Thần, làm Vương Kinh Hồng thật trầm xuống, cũng làm chờ mong trong mắt Lão Soái hoàn toàn dập tắt.
Nếu như Vương Bác Thần có thể quay lại nhà họ Vương, như vậy nhà họ Vương do sư phụ lập ra, sẽ vô cùng huy hoàng.
Đáng tiếc, tất cả những thứ vốn thuộc về nhà họ Vương này, đều bị hai tên ngốc Vương Kinh Hồng và Vương Hạo làm hỏng hết!
Lão Soái hận không thể bóp chết tươi hai người này.
Lão Soái lạnh như băng nói: “Nhà họ Vương, người nào tham gia âm mưu của Lưu Lý Kì, giết không tha! Vương Hạo cấm túc, đến chết cũng không được ra khỏi nhà họ Vương! Vương Kinh Hồng hoa mắt ù tai vô năng, tội khó thoát, phạt ông đi tảo mộ Lý Kì, đến lúc nào nhận được tha thứ thì mới kết thúc.”
Hàn Đỉnh âm thầm nhìn Lão Soái.
Lão bất tử này, quả nhiên là có tình cảm sâu sắc với nhà họ Vương.
Lão Soái trừng mắt với Hàn Đỉnh, cũng lười phản ứng lại, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Tên nhóc này, ngay cả mình mà cũng dám gạt, làm ông đây bị xấu mặt như vậy, xem ra nên chỉnh đốn một trận rồi.
Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt mặt không đổi sắc lui về đằng sau, tránh thần tiên đánh nhau liên lụy đến người vô tội.
“Ha ha ha, ông Vương, tôi đã nói nhà họ Vương mấy người sẽ hối hận, kết quả mấy người không tin tôi, bây giờ tự ăn quả đắng rồi chứ? Ha ha ha…. Khụ khụ khụ khụ…”
Nhìn kết quả trước mắt này, Hồ Quốc Triệu nhịn không được có chút hả hê.
Lão Soái liếc mắt nhìn sang, Hồ Quốc Triệu vội vàng dừng lại, ho khan kịch liệt.
Lão Soái không để ý đến đám người Bao Chiến và Bắc Vinh Long, xoay người lên xe rời đi, lúc chuẩn bị lên xe lại quay đầu nhìn Vương Bác Thần, nhàn nhạt nói: “Bớt thời gian đến chỗ tôi uống trà, mang theo cả con đến, tôi đây làm ông, cũng phải gặp cháu gái.”
Vương Bác Thần không quan tâm.
Đợi sau khi Lão Soái rời đi, đám người Hàn Đỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ ông cụ kia càn quấy, mà bọn họ không có cách nào.
Cho đến lúc này, Hàn Đỉnh vẫn luôn lộ mặt cười với Lão Soái, sắc mặt lập tức lạnh như băng.
Bắc Vinh Long và những tướng trong bộ binh, không khỏi phát lạnh trong lòng, cơ thể hơi run lên.
Vừa rồi Lão Soái ở đây, quốc chủ không xử lý bọn họ.
Bây giờ Lão Soái đi rồi, đến phiên bọn họ!
“Người đến.”
Ánh mắt Hàn Đỉnh lạnh băng nhìn chằm chằm vào đám người đang quỳ, nói: “Bắc Vinh Long, Trình Lâm, Bao Chiến, Trần Trung, Hồ Võ cùng với hơn ba mươi người khác, bãi bỏ tất cả chức vụ, bắt lại thẩm vấn.”
Tất cả mọi người đều căng thẳng trong lòng.
Một phó tể tướng, cứ như vậy bị tra xét!
Hai mươi mấy người ở bộ binh này nếu như bị xử lý, vậy thì bộ binh cũng không còn ai.
Hàn Đỉnh nhìn những gia chủ và các lão đại ở thế giới ngầm quỳ dưới đấy sợ đến mức bĩnh ra quần, điềm nhiên nói: “Mấy thứ, tài sản chướng khí mù mịt đó đều sung công hết, bắt giam tất cả mọi người, xử lý nghiêm khắc, bất luận là ai cũng không được cầu tình, nếu không người cầu tình cũng xử lý giống vậy.”
Lạch cạch.
Nghe được kết quả này, nhiều người trực tiếp bị dọa ngất đi.
Hết sạch rồi!
Hai người Tôn Đào và Bạch Liên Thành, hận không thể tìm một lỗ mà chui vào, bọn họ dù thế cũng không ngờ được, Vương Bác Thần lại chính là thần chủ!
Làm bọn họ khó tin nhất là, Lão Soái nước R, cuối cùng cũng bị Vương Bác Thần giẫm lên!
Bọn họ trong lúc lơ đãng nhìn thấy Trần Tiểu Băng.
Trần Tiểu Băng, sau này hoàn toàn bay lên rồi.
Ngô Mai Mai cũng quỳ trên đất, lúc này tâm trạng càng thêm phức tạp.
Cô ta vốn là có cơ hội mắc vào đường dây Thần chủ này, nhưng cô ta sợ phiền toái, chủ động phủi sạch quan hệ.
Mà người bạn thân Trần Tiểu Băng của cô ta, liều lĩnh đứng ra, thậm chí còn quyết định cùng chết với Vương Bác Thần rồi. Vừa mới bắt đầu cô ta còn cho rằng Trần Tiểu Băng bị ma ám rồi, cô ta khuyên thế nào cũng không nghe.
Bây giờ xem ra, Trần Tiểu Băng là người ngốc có phúc ngốc đi, mà cô ta lại mất đi cơ hội ngàn năm có một này.
Đây chính là cơ hội móc nối với Thần chủ đó!
Cứ như vậy mất rồi!
Về phần Trần Tiểu Băng, lúc này cũng quỳ trên đất, ánh mắt mờ mịt.
Tất cả mọi người nhìn bóng lưng kia, ngoài trừ chấn động, cũng chỉ có chấn động.
Đúng lúc đó, Triệu Thanh Hà gọi điện đến.
“Bác Thần, anh và Dao Dao ở đâu rồi? Nhanh về đi, trong nhà xảy ra chút chuyện, người nhà mẹ đẻ của mẹ em đến, cãi nhau rồi.”
Vương Bác Thần nhỏ giọng nói: “Thanh Hà, anh nói anh và Dao Dao ở thủ đô, em tin không?”