Ầm!
Lời của Vương Bác Thần giống như một sợi dây dẫn lửa, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của tất cả mọi người của nhà họ Vương.
Đám người Lưu Niên, Bao Chiến, Trần Trung, Hồ Võ của Binh bộ, mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức giết Vương Bác Thần!
Những người khác nghe mà run sợ, đứa con riêng Vương Bác Thần này thật sự là đang ở biên giới của cái chết điên cuồng thăm dò!
Cậu ta không những đập Vương Hạo ở trước mặt Lão Soái, còn buông lời sỉ nhục, thật sự không để Lão Soái vào trong mắt!
Thật sự cho rằng Lão Soái không giết người sao?
Thật sự nghĩ rằng Lão Soái tốt tính sao?
Lưu Niên khiển trách: “Đồ không biết sống chết, ai cho cậu lá gan hỗn láo ở trước mặt Lão Soái! Người đâu, lập tức bắt lấy cho tôi, bắt cậu ta quỳ ở trước mặt Lão Soái dập đầu nhận lỗi, xử lý cực hình!”
Lưu Niên là anh trai ruột của Lưu Tư Kì, cháu của ông ta bị Vương Bác Thần giết, ông ta chuyên môn tới đối phó Vương Bác Thần.
Vốn ông ta còn không để ý một đứa con riêng, không cảm thấy một đứa con riêng có thể làm nên sóng gió gì chứ.
Nhưng không ngờ, Vương Tường vậy mà bị đứa con riêng này giết!
“Anh, mau cho người bắt lấy đứa con riêng này lại, xin lỗi Lão Soái! Nhà họ Vương bọn em người khác đã không để ý, nhưng Lão Soái không thể sỉ nhục!”
Trên mặt của Lưu Tư Kì tràn ngập ác độc, mắt u ám giống như một con rắn độc.
Con trai của bà ta chết rồi, nhất định phải chôn cả nhà Vương Bác Thần!
Lão Soái nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt đằng đằng sát khí.
Khí thế trên người của ông ta phóng ra, người xung quanh lập tức cảm nhận được cả người không tự tại, giống như một con dao treo ở trên cổ của mình!
Trong âm thầm, có loại ý nghĩ manh động muốn quỳ xuống trước Lão Soái, còn không dám nhìn vào mắt của Lão Soái.
Trong ánh mắt đó giống như ẩn chứa lưỡi kiếm, khiến bọn họ có loại cảm giác sợ hãi.
Đây chính là khí thế của Lão Soái, sát khí của Lão Soái!
“Con gái của tôi bị bắt đến đây, có một phần công lao của ông nhỉ?”
Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm Lão Soái, mà nhìn Lưu Niên.
Lưu Niên là người của Binh bộ, tay nắm thực quyền, nếu không phải ông ta bật đèn xanh cho Lưu Tư Kì, Dao Dao sẽ không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị bắt tới đây.
“Phải thì sao?”
Lưu Niên không phải không có một chút ý hận, ngược lại cực kỳ khinh thường, mỉa mai nói: “Dị huyết trên người cậu và con gái của cậu có thể cứu cháu của tôi, không bắt con gái của cậu thì bắt ai? Có thể cứu cháu của tôi, đó là vinh hạnh của con gái cậu. Tôi còn lo lắng máu của con gái hoang hạ tiện đó của cậu sỉ nhục thân phận cao quý của cháu tôi.”
“Vương Bác Thần, đừng nghĩ rằng cậu có thực lực của chiến thần thì có thể vô pháp vô thiên, hiện nay Lão Soái ở đây, không cho cậu hỗn láo. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà nhà họ Vương vứt bỏ, cả gan dám ở đây giễu võ giương oai! Có thể sống đến bây giờ, đã là mở đường cho cậu rồi, bây giờ có chết hay không, vậy mà dám ở trước mặt Lão Soái, sỉ nhục Vương lão chiến thần, sỉ nhục nhà họ Vương! Tôi xem cậu chết như nào!”
Ánh mắt của Hàn Đỉnh dừng một lát ở trên người Lưu Niên, bèn không chú ý nữa.
Nhà họ Lưu, rất tốt, rất tốt.
“Cẩu tạp chủng, đập biển của sư phụ tôi.”
Lão Soái giống như không nghe thấy lời của hai anh em Lưu Tư Kì, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, giọng điệu rét lạnh: “Niệm tình cậu là con nối dõi của nhà họ Vương, tôi cho cậu một cơ hội tự vẫn! Đừng để tôi ra tay!”
Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Lão già, cố gắng ở nhà dưỡng lão đi. Đợi tới khi nào mẹ ông bị người ta sỉ nhục, con gái của ông bị người ta ngược đãi tới chết, rồi nói lời này với ông đây!”
“Bây giờ, ông vẫn không đủ tư cách!”
Cái gì?!
Đứa con riêng Vương Bác Thần này lại dám nói lời như này với Lão Soái!
“Lão Soái, Vương Bác Thần quá vô pháp vô thiên, xin ngài hạ lệnh, lập tức xử tên này cực hình!"
Lưu Niên lập tức nói.
“Lão Soái, xin xử Vương Bác Thần cực hình, thực thi vương pháp!”
Đám người Bao Chiến, Hồ Võ và tất cả người thân thiết với nhà họ Vương đều xin lệnh, muốn lập tức giết chết Vương Bác Thần!