CHƯƠNG 68
Triệu Hồng vênh vang đắc ý nói.
Quản gia nhà họ Hồ thấy không phải là Triệu Thanh Hà, vẻ mặt liền lạnh lùng: “Ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà, những người còn lại của Nhà họ Triệu không có tư cách ở trong căn biệt thự này.”
“Mẹ nó chứ, mắt của ông bị mù rồi hả, dám nói chuyện với tôi như thế, đây là hợp đồng chuyển nhượng…”
Triệu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị quản gia nhà họ Hồ tán cho một bạt tay ngã xuống đất.
“Cút!”
Lúc này, nhà họ Triệu đang sôi trào.
Triệu Húc tức giận xé giấy chứng nhận tư cách: “Bà nội, ở bên phía đấu thầu chỉ cho Triệu Thanh Hà đi vào thôi, còn cầm súng chỉ vào đầu của con nữa kìa, chắc chắn cái này là do Triệu Thanh Hà giở trò quỷ.”
Triệu Hồng cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu đi nhận biệt thự cũng bị người nhà họ Hồ đánh, bọn họ chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà…”
Bà cụ tức giận nổi trận lôi đình.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể để Triệu Thanh Hà ra mặt, nếu không, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt này thì nhà họ Triệu có muốn tiến xa thêm một bước cũng khó như lên trời.
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng nói: “Triệu Thanh Hà thật là cả gan, có phải cảm thấy bà cho cô ta chút sắc mặt tốt thì đã không biết cao thấp rồi không? Gọi điện thoại cho nó, ra lệnh cho nó xử lý tốt hai chuyện này.”
Triệu Húc gọi điện thoại tới, hung dữ nói: “Triệu Thanh Hà, có phải là cô đã nói gì không hả, để tôi không thể vào hội đấu thầu. Bà nội ra lệnh cho cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự khu Thiên Phủ, nếu như cô dám không nghe lời thì cô sẽ biết tay.”
“Tôi không có, tôi…”
Triệu Thanh Hà ấm ức vô cùng, muốn giải thích, còn chưa nói xong thì Vương Bác Thần đã lấy điện thoại qua rồi trực tiếp cúp máy.
Trần Ngọc vẫn còn ôm một tia hi vọng, tức giận nói: “Cậu làm cái gì vậy, không có được dự án, làm sao bà cụ có thể giao công ty cho Thanh Hà được chứ.”
Vương Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lại đi, chắc chắn là do bọn họ không thể vào hội đấu thầu, không có cách nào nhận biệt thự cho nên mới gọi điện thoại đến đây.”
“Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Cô nắm chặt nắm tay.
Cô đã chịu loại nhục nhã này đủ lắm rồi.
Đến lúc không cần dùng thì trực tiếp đẩy ra.
Lúc cần dùng thì lại ném xuống một mệnh lệnh lạnh như băng.