“Người nghe lời tôi thì sống! Người không nghe lời tôi thì chết!”
Lời nói bá đạo như này, nổ ầm trong tai trong của Trình Lâm, ông ta kinh hãi nhìn Vương Bác Thần, dường như đã quên mất đau đớn kịch liệt lúc này, trong mắt đầu tiên là xuất hiện một tia mờ mịt và nghi hoặc, sau đó biến thành sợ hãi.
Ông ta nhớ ra rồi, câu nói này, năm đó ông ta nghe người đàn ông đó nói!!
Ngữ khí và giọng điệu giống y hệt!
Sự lạnh nhạt giống nhau, sự khinh thường giống nhau!
Nhưng lúc đó, ông ta không có tư cách thấy gương mặt dưới chiếc mặt nạ Tề Thiên đại thánh đó, ngay cả lại gần 10m cũng không có tư cách, chỉ từng từ xa, nghe câu này từ xa.
Thần chủ!
Lẽ nào, Vương Bác Thần là thần chủ?
Nếu không phải, vậy giọng điệu nói câu này của Vương Bác Thần sao lại giống hệt khi thần chủ nói năm đó!!
Bỗng nhiên, trong đầu của ông ta vụt qua một tia chớp, cả người giống như chảy qua một dòng điện, bỗng rung lên!
Vương Bác Thần, tuyệt đối chính là thần chủ!
Nếu không, một người kiêu ngạo như Triệu Hoa Cường sao lại cung kính với Vương Bác Thần như vậy?
Trình Lâm nghe được một lời đồn, nghe nói Triệu Hoa Cường là đệ tử ký danh của thần chủ. Nhưng không có mấy người tin, bởi vì những đệ tử đó của thần chủ, mỗi một người đều là tồn tại chỉ cần giậm chân thì có thể khiến cả thế giới run rẩy.
Nhưng bây giờ ông ta nghĩ thông rồi, Triệu Hoa Cường nói ông ta là đệ tử của thần chủ, nhưng Trình Lâm lại chưa từng nghe nói thần chủ có một đệ tử như này, mà Triệu Hoa Cường là sở hữu thực lực cấp bậc Chiến Vương, sư phụ của ông ta không thể vô danh được.
Mà sau khi thần chủ tọa trấn nước R, tất cả mọi người của giới võ đạo, buộc phải đăng ký, nếu không giết không tha, trong tình huống này, cường giả của giới võ đạo nhân gian về cơ bản đều có hồ sơ ghi chép, càng không cần nói Vương Bác Thần từng lên chiến trường.
Nhưng Trình Lâm ông ta lại chưa từng nghe nói!
Chỉ khi Vương Bác Thần là thần chủ, vậy thì tất cả chuyện này mới có thể giải thích được.
Khi một người bắt đầu nghi ngờ một chuyện, hơn nữa khi ở mặt logic cũng có thể nói thông, vậy thì chuyện này 80% khả năng là thật.
Trình Lâm nghĩ thông tất cả chuyện này, đầu óc trống rỗng, sự kinh hãi trong lòng giống như sóng thần, không thể bình ổn được.
Vương Bác Thần mà tất cả mọi người bọn họ mỉa mai mắng chửi, lại là thần chủ mà tất cả mọi người bọn họ đều vô cùng kính sợ!
Loại so sánh mãnh liệt như này, gần như muốn dày vò Trình Lâm phát điên!
Ông ta muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị một cú đấm đó của Vương Bác Thần đánh nát, cằm cũng bị trật khớp, một cái miệng đầy máu chảy ra.
Bụp bụp bụp!
Ông ta đã không quan tâm được chuyện khác nữa, đầu đập mạnh xuống đất, máu chảy ra.
Tướng quân Trình luôn cao ngạo, công trạng đầy người, đã rén rồi!
Những công lao mà ông ta lấy làm tự hào, khiến ông ta an tâm thưởng thụ đặc quyền, ở trước mặt Vương Bác Thần tính là cái rắm!
Huống chi, lúc này ông ta cảm thấy Vương Bác Thần là thật sự muốn mạng của ông ta!
Ông ta cuối cùng cũng hiểu hàm ý của câu nói đó của Vương Bác Thần.
Lúc này, tôi có thể chém ông!
“Dừng tay!”
Bắc Vinh Long bị dọa tới mức mặt mày trắng bệch, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự giết Trình Lâm, ông ta nghĩ Vương Bác Thần nhiều nhất cũng chỉ đánh Trình Lâm một trận mà thôi.
Nhưng bây giờ rõ ràng là muốn giết Trình Lâm!
“Vương Bác Thần, buông tướng quân Trình ra, tôi bảo đảm cậu không chết! Nếu không, cậu chết chắc!”
Mười mấy lính đặc chủng đó cũng đơ rồi, bọn họ luôn nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, nhưng tốc độ của Vương Bác Thần quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ cũng không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra!
Nhanh chóng bao vây chặt nơi này!
Một người đàn ông trung niên mặc đồ kiểu trung hoa, cất bước đi tới, trên người dường như có khí thế dời núi lấp biển.
Bắc Vinh Long nhìn ông ta, cuối cùng cũng thở phào.
Chiến thần Hồ Quốc Trụ, đến rồi!