“Cho nên, đến bây giờ nhà họ Vương vẫn không quan tâm đến đứa con riêng này, trong mắt của người nhà họ Vương, đứa con riêng này chỉ là tôm tép nhải nhép mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.”
“Đúng vậy đó, còn đang bận tiếp đón người của ngũ đại hào tộc, họ quan trọng hơn nhiều so với đứa con riêng này. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù cậu chủ Vương Tường đã bị đứa con riêng này đánh chết, nhưng mà nhà họ Vương căn bản không thèm quan tâm.”
“Nhưng mà tôi nghe nói hiện tại nhà họ Vương chỉ còn có Vương Bác Thần là người thừa kế dị huyết..."
“Không được nói lời này, không cần phải nói nhiều.”
Nhắc đến dị huyết, có người liền thay đổi sắc mặt. Mặc dù rất nhiều người biết đây là điều cấm kỵ của nhà họ Vương.
Nghe nói năm đó, lão chiến thần nhà họ Vương dựa vào dị huyết mới có thể vực dậy.
Nhưng chuyện xấu hổ chính là hiện tại người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương lại là Vương Bác Thần.
Cái này đúng là đang sỉ nhục nhà họ Vương!
Bởi vì trong số những người cùng thời với Vương Kinh Hồng, chưa từng xuất hiện người có dòng máu lạ. Chờ đến đời Vương Hạo, người có dòng máu lạ là anh cả Vương Hạo, đáng tiếc là năm đó đã bỏ mạng trên chiến trường.
“Cậu gây chuyện ở tiệc mừng thọ của ông cụ, giết Vương Tường và Kim Nguyên, đến bây giờ ông cụ vẫn còn chưa ra lệnh đối phó với cậu, cậu nên biết đây là do ông cụ cho cậu có một cơ hội để sống sót, để hai bên có chỗ để giảng hòa. Đừng tưởng rằng mẹ cậu chết thì cậu có thể căm hận nhà họ Vương, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ nhà nghèo, thân phận đê hèn, không có tư cách gì bước chân vào nhà họ Vương, năm đó đuổi bà ta đi là vì muốn tốt cho bà ta.”
“Ông ngậm miệng lại cho tôi!”
Vương Bác Thần vẫn luôn lạnh nhạt, lúc nghe thấy Bắc Vinh Long nói người mẹ đã khuất của mình như thế, lập tức nổi giận đùng đùng, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Bắc Vinh Long, bộp một tiếng, lại đánh một cái và mặt ông ta.
“Ông là cái thá gì chứ, cũng dám nhắc tới mẹ tôi.”