Vương Bác Thần thản nhiên nói.
Ngày hôm nay anh đến đây là để đòi lại công bằng cho con gái, là để báo thù rửa hận cho mẹ.
Anh không gấp gáp.
Anh phải chậm rãi, từng bước một, để nhà họ Vương cảm nhận sự sợ hãi, trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng mà năm đó mẹ mình đã phải chịu.
Anh còn muốn để nhà họ Vương trải nghiệm mùi vị bị người khác xem như con chó đuổi đánh khắp nơi khi phải lang thang đầu đường xó chợ.
Lời nói của Vương Bác Thần mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác.
Ngông cuồng, thật sự rất ngông cuồng.
Trần Tiểu Băng không còn biết nói gì nữa, cứ ngơ ngác mà nhìn Vương Bác Thần.
Cô ta đột nhiên phát hiện, hình như là bất cứ khó khăn gì khi đối diện với người đàn ông này thì cũng không phải là khó khăn.
Lúc nãy cô ta bị hù sợ muốn chết, cho là anh sẽ chết không thể nghi ngờ gì, kết quả là Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống.
Nhưng cùng lúc đó, cô ta cũng lo lắng cục trưởng Vương chịu thua là bởi vì anh Vương đã cứu mạng cục trưởng Vương.
Nhưng không ngờ rằng lại bị Vương Bác Thần đánh cho mấy bàn tay.
Sắc mặt Bắc Vinh Long vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Tôi không ngờ là vận may của cậu lại tốt đến thế, tôi không tin cậu có thể cứu mạng tất cả mọi người.”
“Ông có thể thử một chút.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tiếp tục gọi người đến đi, tôi cho ông cơ hội.”