Cái gì?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Mình đang nằm mơ hả?
Những người xung quanh tát mạnh vào mặt mình, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Đây là sự thật?
Không phải là nằm mơ?
Cục trưởng Triệu, người phụ trách cục cảnh sát nước R, thế mà lại quỳ xuống với đứa con riêng Vương Bác Thần này.
Còn dập đầu ba cái.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Cục trưởng Triệu điên rồi à, ông ta bị điên rồi hả?
Gọi ông ta đến đây là đối phó với Vương Bác Thần, ông ta làm cái gì vậy, vừa đến là liền dập đầu với Vương Bác Thần?
Mẹ nó chứ, đây là hành động gì thế.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đúng là long trời lở đất, thiên văn địa liệt, trời đất sụp đổ, mọi chuyện thật là kinh khủng... mẹ kiếp, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây.
Là Triệu Hoa Cường điên rồi, hay là chúng ta điên rồi.
Sao ông ta lại có thể quỳ xuống với Vương Bác Thần.
Có chuyện gì vậy chứ?
Triệu Hoa Cường, ông là người mà chúng tôi gọi đến đây để xử lý Vương Bác Thần, bây giờ ông lại quỳ xuống với Vương Bác Thần, mẹ nó, lại còn dập đầu ba cái, đây là đang đánh vào mặt chúng tôi đó à?
Mẹ kiếp, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì đây hả?
Bắc Vinh Long ngơ người.
Trình Lâm ngơ ngác.
Những người còn lại cũng mông lung.
Chết tiệt, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?
Bạch Liên Thành nuốt một ngụm nước bọt.
Tôn Đào nhéo mạnh vào đùi mình.
Ngô Mai Mai hoảng sợ quên mất mình muốn nói cái gì.
“Triệu Hoa Cường, mẹ kiếp, ông làm cái gì vậy.”
Bắc Vinh Long là người kịp phản ứng đầu tiên hét lên một tiếng, tức giận đến nỗi sắcmặt đỏ lên, giống như là bị người khác đánh một bàn tay vào mặt.
Triệu Hoa Cường, ông là cục trưởng cục cảnh sát nước R, ông ta là đại diện của luật pháp nước R, là nhân viên cấp cao trong chính phủ nước R, là tổng phụ trách chịu trách nhiệm cho trật tự ở thủ đô.
Nhưng mà bây giờ ông ta lại quỳ gối với cái tên ngông cuồng Vương Bác Thần, quỳ xuống với tên hung thủ giết người, quan trọng là quỳ xuống với đứa con riêng này.
Nhưng những thứ này không hề quan trọng như thế, quan trọng nhất chính là Triệu Hoa Cường lại quỳ gối với Vương Bác Thần đã từng sỉ nhục bọn họ.
Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ khó chấp nhận nhất.
“Triệu Hoa Cường, ông bị điên rồi hả?”
Trình Lâm tức muốn nổ tung, ông ta bị Vương Bác Thần đánh một bàn tay trước mặt nhiều người như thế, bây giờ gọi người đến đối phó với Vương Bác Thần, lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, kêu ông ta sau này sao có thể làm người được nữa?
“Cục trưởng Triệu, không phải là bệnh cũ tái phát đó chứ, để tôi đỡ ông dậy.”
Có một người phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức giải vây cho Triệu Hoa Cường, nếu như để chuyện ngày hôm nay truyền đi, tất cả bọn họ đều sẽ phải mất mặt.
Nếu như bọn họ phải quỳ xuống, cùng lắm thì bọn họ bực bội. Nhưng mà Triệu Hoa Cường quỳ xuống, điều này tương đương với việc trực tiếp hất phân vào mặt bọn họ.
Triệu Hoa Cường là người mà bọn họ mời đến để đối phó với Vương Bác Thần.
Người mà bọn họ gọi đến để giúp đỡ lại quỳ gối với Vương Bác Thần, vậy thì bọn họ lại cái gì?
Cái này còn không phải là hất phân vào mặt bọn họ à?
Trần Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần, lại nhìn Triệu Hoa Cường quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Sao cục trưởng Triệu lại quỳ gối với Vương Bác Thần vậy?
Trên thực tế thì phản ứng của mọi người chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng mà trong khoảnh khắc này, thời gian dường như đã đứng im, trở nên vô cùng dài.
Giống như mười tám tầng địa ngục, mỗi một giây đều rất giày vò.
“Các người câm miệng lại cho ông đây.”
Triệu Hoa Cường quay phắt đầu lại, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm đám người, sau đó lại tiếp tục hoảng sợ quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học.
Đầu Triệu Hoa Cường đập xuống đất, cũng không dám ngẩng lên nữa.
Cái gì?
Vương Bác Thần đã cứu Triệu Hoa Cường?
Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, làm đám người tê cả da đầu.