Làm kẻ thù của tôi.
Các người cũng xứng ư?
Giọng nói của Vương Bác Thần không to không nhỏ.
Nhưng mà lại giống như một tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân, nổ ầm trong lòng mỗi người.
Bọn họ không ngờ Vương Bác Thần lại có thể ngang ngược như thế.
Ngay cả mệnh lệnh của thần chủ mà cũng không thèm quan tâm, còn nói là bọn họ không xứng để làm kẻ thù.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Tất cả mọi người nhìn Bắc Vinh Long và Trình Lâm, bọn họ rất phẫn nộ, hận không thể rút gân lột da Vương Bác Thần.
Nhưng mà lúc này chỉ có Trình Lâm và Bắc Vinh Long mới có tư cách quyết định mọi chuyện.
Chỉ có hai người này mới có thể đại diện cho bọn họ.
Hơn nữa, cũng chỉ có hai người này thì mới có thể mời chiến thần trợ giúp giết chết Vương Bác Thần.
Cho nên, bọn họ phẫn nộ nhìn Bắc Vinh Long và Trình Lâm: “Phó thủ tướng Bắc, tướng quân Trình, hai người không cần phải nương tay, đứa con riêng trong mắt không có vương pháp, vô pháp vô thiên, chết cũng chưa hết tội.”
“Phó thủ tướng Bắc, tướng quân Trình, cái đứa con riêng Vương Bác Thần này đã sống đến độ khiến người phải oán trách, giữ lại cậu ta, chắc chắn sẽ tạo thành mối nguy hại cho nước R chúng ta, mong hai vị ra lệnh giết chết cậu ta.”
“Vương Bác Thần không chết thì khó mà ăn nói.”
“Loại người ngông cuồng như thế này, giữ lại chỉ có thể trở thành tai họa, hai người cũng không cần phải do dự nữa, nhân từ với tên hung hãn này chính là đang tàn nhẫn với những người tốt bụng và đàng hoàng như chúng ta.”
Lời nói của Vương Bác Thần khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.
Bọn họ cảm thấy mình đã bị Vương Bác Thần sỉ nhục.
Trước đó, mặc dù bọn họ muốn giết chết Vương Bác Thần, nhưng tâm lý không có mãnh liệt như thế, cũng chỉ là muốn lấy lòng nhà họ Vương mà thôi.
Còn Vương Bác Thần có chết hay không thật ra cũng không quan trọng như thế, quan trọng là chỉ cần bọn họ tỏ rõ thái độ cho nhà họ Vương thấy là được.
Hơn nữa, bọn họ biết nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho đứa con riêng Vương Bác Thần, bởi vậy có làm nhiều hơn nữa thì cũng như dệt hoa trên gấm, cho nên cũng chỉ cần mở miệng to tiếng châm chọc vài câu.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Vương Bác Thần sỉ nhục bọn họ, là đang nhằm vào bọn họ.
Nói bọn họ không ra gì, ngay cả kẻ thù cũng không xứng làm.
Khinh thường bọn họ đến tột đỉnh.
Nhục nhã bọn họ.
Là đang chà đạp nhân cách của bọn họ.
Cho nên, bọn họ nổi giận.
Vương Bác Thần nói bọn họ là con chó của nhà họ Vương, lời nói này trực tiếp xé toạc lớp mặt nạ trên mặt bọn họ, làm bọn họ xấu hổ vô cùng, thẹn quá hóa giận.
Bây giờ, hành vi nịnh bợ người khác của bọn họ đã bị Vương Bác Thần vạch trần, giống như một chính dân quân tử bị người khác vạch trần làm phơi bày bộ mặt xấu xa, nên vô cùng khó chịu.
“Vương Bác Thần, cậu nói chuyện ngang tàn quá nhỉ, thật càn rỡ. Ở đây có nhiều ông lớn như thế, có ai không mạnh hơn đứa con riêng đê tiện là cậu đây?”
“Có thân phận của ai mà không cao quý hơn đứa con riêng như cậu, cậu lại dám sỉ nhục chúng tôi, cậu to gan lắm!"
“Vương Bác Thần, cậu là cái thá gì chứ, lại dám sỉ nhục chúng tôi như thế. Ở đây, cho dù là một con hát đi nữa thì cũng có thân phận cao quý hơn cậu.”
“Cậu cho rằng cậu có thực lực chiến thần thì tài giỏi lắm à, mặc kệ cậu mạnh đến cỡ nào, nhưng cậu vẫn không thay đổi được sự thật cậu là tiện chủng.”
Bị Vương Bác Thần vạch trần hành vi nịnh bợ của bọn họ, đám người liền gấp gáp, nổi giận, đồng loạt mắng chửi giống như mấy người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không biết xấu hổ, bây giờ đã lộ ra bộ mặt thật.
“Được rồi, đừng lãng phí nước bọt nữa.”
Sắc mặt phó thủ tướng Bắc âm trầm đến mức không thể âm trầm hơn ông ta là thủ tướng nước R, là sự tồn tại trên vạn người.
Lại bị Vương Bác Thần nói thành chó của nhà họ Vương, không hề nể tình chút nào mà xé toạc lớp mặt nạ của ông ta, điều này khiến ông ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nếu như trước đó ông ta còn đang lo lắng lỡ mình chơi chết Vương Bác Thần thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của bản thân, vậy thì bây giờ không cần phải lo lắng nữa.
Vương Bác Thần đã đắc tội với tất cả mọi người, ông ta chờ chính là lúc này.
Bắc Vinh Long vừa mở miệng, âm thanh của những người khác liền nhỏ dần.
Ông ta nhìn Vương Bác Thần, khí chất của người đứng đầu lúc này được bộc lộ, có thể ngồi vào vị trí phó thủ tướng một nước, cho dù có phải là ông ta vì tài nguyên chính trị mà bằng lòng làm chó cho nhà họ Vương thì ông ta cũng có được năng lực mà người thường không thể có.
Thân trên hơi nghiêng một chút, mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt, thản nhiên nói: “Triệu Hoa Cường - cục trưởng cục cảnh sát đến đây, cậu có ăn nói hùng hồn hơn thì làm sao, vẫn nên nói với ông ấy đi.”
“Tên khốn nào lại dám to gan như thế, dám gây chuyện ở nhà họ Vương của thủ đô.”
Đúng vào lúc này, từng đội từng đội cảnh sát với súng ống đầy đủ đông đúc vọt vào trong, giống như đám mây đen trên trời, tạo thành sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.
Lập tức bao vây Vương Bác Thần.
Người đàn ông trung niên với gương mặt chữ điền uy nghiêm, dưới sự chen chúc của đám cảnh sát, ông ta mặc đồng phục xuất hiện.