Hôm nay nhìn thấy Vương Bác Thần, Ngô Mai Mai ngồi bên cạnh Trần Tiểu Băng, nhìn thấy biểu cảm vừa phức tạp vừa mừng rỡ đó của Trần Tiểu Băng, lập tức biết là chuyện gì.
Nhưng điều này cũng khiến người làm bạn thân như cô ta đau đầu không thôi, là cô chủ của nhà họ Ngô ở kinh đô, cô ta quá rõ chuyện năm đó.
Cũng chính vì quá rõ, cho nên mới biết giữa hai người căn bản là không thể, Vương Bác Thần cũng căn bản không có cơ hội sống sốt.
Nghe thấy lời của Ngô Mai Mai, Trần Tiểu Băng lặng lẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mai Mai, cậu, cậu có thể giúp tớ nói giúp không? Anh ấy cũng là bị ép tới bước này.”
Ngô Mai Mai mếu mặt nói: “Tiểu Băng, lần này tớ không giúp được cậu rồi. Nếu là những người khác, tớ kiểu gì cũng làm trung gian, nhưng Vương Bác Thần này... cậu, cậu vẫn là đừng nghĩ nữa, chuyện trong này quá phức tạp, hơn nữa chuyện của gia tộc đỉnh lưu nước R như nhà họ Vương, một khi bị cuốn vào là chết. Tớ chỉ cần dám đứng ra nói thêm một câu, cậu có tin tối nay nhà tớ sẽ bị điều tra không?”
Thần sắc của Trần Tiểu Băng trở nên ủ rũ.
Bắc Vinh Long khí thế bức người nhìn Vương Bác Thần, tiếp tục nói: “Vương Bác Thần, cho dù cậu là chiến thần, nhưng lệnh của thần chủ không phải là điều cậu có thể làm trái.”
Sự việc xuất hiện thay đổi, đám người Bắc Vinh Long đều không ngờ thực lực của Vương Bác Thần vậy mà rất có thể là chiến thần!
Cho nên chuyện bây giờ ông ta và Trình Lâm phải làm là kéo dài thời gian, kêu những chiến thần khác của nước R đến.
Người có thể đối phó với chiến thần chỉ có chiến thần!
“Vương Bác Thần, cậu vô duyên vô cớ ra tay với người bình thường, là chiến thần còn lạm sát người vô tội, đây là tội gì!”
“Vương Bác Thần, cậu dám làm trái lệnh của thần chủ!!”
Đám người Bắc Vinh Long và Trình Lâm cùng nhau quở trách.
“Có sai thì cũng là các người có được không hả?!”
Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói rất không hòa nhã vang lên.
Sắc mặt của Ngô Mai Mai thay đổi, cô ta muốn bịt miệng của Trần Tiểu Băng lại nhưng đã muộn rồi, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang.