Bữa tiệc mừng thọ lần này của ông cụ Vương, khí thế quá lớn rồi.
Ngay cả người cấp bậc như Trần Anh Minh cũng không dám xuất hiện sai sót.
Cho tới khi Vương Bác Thần nói xong, cả người anh ta đều đơ ra!
Bốp! Bốp!
Trần Anh Minh tát mạnh mình hai cái, tự lẩm bẩm: “Mình vậy mà còn đang nghi ngờ cậu Vương! Trên thế giới này, còn có ai có thể là đối thủ của cậu Vương chứ? Ông cố nội kia tuy là chiến thần thế hệ đầu, nhưng ông ta đã mất rồi, cậu Vương mới là người đứng đầu thật sự ở thế giới hiện nay!”
Trần Anh Minh sợ hãi liếc nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần, anh ta biết, sự do dự vừa rồi của mình khiến trong lòng cậu Vương không vui.
Anh ta nghiến răng, lập tức đi ra bên ngoài!
Nếu đã quyết định đi theo cậu Vương, vậy thì chuyện này phải làm cho đẹp!
Cậu Vương nếu đã muốn đại náo nhà họ Vương, vậy thì anh ta không thể kéo chân của cậu Vương!
Cùng lúc, Vương Bác Thần bế Dao Dao, thong dong đi theo đằng sau Vương Tường, nhưng ý lạnh trong mắt lại khiến người ta không rét mà run.
“Oắt con, mày đứng lại cho ông đây!”
Sài Kiện dẫn mấy vệ sĩ, từ phía trước nhảy ra, anh ta vừa rồi luôn đợi ở đây, là vì trả thù!
Ở cửa nhà họ Chu, anh ta bị Trấn Bắc Vương - cuồng đao Trần Ứng Long đánh cho nửa tháng không xuống được giường, khoảng thời gian này anh ta luôn đang tìm cơ hội trả thù.
Hôm nay, coi như bị anh ta tóm được cơ hội rồi.
Nếu người đeo đao kia ở đây, anh ta còn không dám.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình thằng oắt này.
“Sài Kiện, cứu tôi, mau cứu tôi!”
Vương Tường cả người đều là máu, bò đi trên đất, giống như túm được cọng rơm cứu mạng, giống như phát điên mà bò về phía Sài Kiện.
“Đù, mày là ai.”
Sài Kiện bị dọa giật mình, đợi sau khi nhận ra là ai thì càng sửng sốt: “Vương, Vương Tường? Cậu đây là? Ai làm?”
Vương Tường đã dọa bị điên rồi, ôm hai chân của Sài Kiệt mà gầm lên: “Anh ta là một ác ma, Vương Bác Thần là một ác ma, mau cứu tôi, mau cứu tôi.”
“Cậu ta đánh sao?”
Cả người Sài Kiện đều sững ra, nơi này là nhà họ Vương, Vương Tường vậy mà bị người ta đánh thành người máu, trên đường bò qua để lại một con đường máu!
Thật sự là to gan mà!!
Dám gây sự ở nhà họ Vương!
Sài Kiện hít một hơi khí lạnh, trong ánh mắt nhìn sang Vương Bác Thần, không khỏi sinh ra một chút sợ hãi.
Đặc biệt là sắc mặt lạnh lùng đó của Vương Bác Thần, càng khiến trong lòng anh ta sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt.
“Cậu tên Vương Bác Thần? Lần trước người của cậu đánh tôi còn nhớ chứ? Bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha cho cậu một mạng chó. Hôm nay, tôi là dẫn theo hai vị võ tôn, muốn cái mạng của cậu dễ như trở bàn tay!”
Tuy có hơi sợ, nhưng Sài Kiện vừa nghĩ tới lần này mình dẫn theo vị võ tôn bảo vệ, lập tức có tự tin hẳn.
“Tiếp tục bò.”
Vương Bác Thần căn bản không đếm xỉa tới Sài Kiện, phi cây châm thứ hai ra.
“Cậu cậu cậu cậu thật to gan, cậu ta, cậu ta là Vương Tường, là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương! Cậu, cậu dám đối xử với cậu ta như vậy, cậu chết chắc rồi!”
Sài Kiện nhìn mà da dầu tê dại, hai chân có hơi run rẩy, lại nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Đi, đi đánh gãy chân thằng oắt này, đừng tổn thương đứa gái kia, nó không có đắc tội tôi.”
Sài Kiện là một cậu chủ ăn chơi trác táng thuần túy, nhưng anh ta cho rằng mình là kẻ ăn chơi có nguyên tắc, kẻ thù của anh ta là Vương Bác Thần, chứ không phải cô bé kia.
Vương Bác Thần không có quan tâm hai võ tôn đi tới, nhìn Sài Kiện, lạnh nhạt nói: “Đánh gãy hai chân của anh, coi như trừng phạt.”