Lần này, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm bị dọa hoảng sợ, nếu như không phải Vương Bác Thần xuất hiện vào giây phút cuối cùng, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Nhất là Triệu Thanh Hà còn bị Lưu Tuấn bỏ thuốc, nếu như Vương Bác Thần đến chậm mấy phút, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Thần chủ, thuộc hạ chờ lệnh diệt nhà họ Lưu, chu di tam tộc.”
Tư Lam quỳ ở dưới đất, tức giận không thể kiềm chế.
Người nhà họ Lưu lại dám hãm hại vợ thần chủ dưới sự giám sát của những chiến sĩ trên sa trường như bọn họ, hoàn toàn không xem bọn họ ra cái gì.
Chủ nhục thần tử.
May mắn là vợ thần chủ không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện thì sao?
Vậy thì thân là thuộc hạ của thần chủ, bọn họ còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa!
Nếu như không phải thần chủ bồi dưỡng bọn họ, dạy dỗ bọn họ, làm sao mà họ có được vinh quang như ngày hôm nay.
Nói một câu khó nghe, nếu như không phải có thần chủ thì bản thân bọn họ còn không biết bây giờ mình chết ở đâu rồi.
Có thể nói, những người này chỉ biết Vương Bác Thần, chỉ phục một mình Vương Bác Thần!
Ngay cả quốc chủ, chưa chắc bọn họ đã tin phục như thế.
“Không cần phải vội.”
Vương Bác Thần đè nén sát ý trong đáy mắt, anh cười lạnh: “Không để bọn họ từng bước từng bước lâm vào tuyệt vọng, sao có thể khiến bọn họ biết báo ứng là gì. Không để bọn họ từ từ lộ ra lá bài của mình, sao tôi có thể dọn dẹp sạch đám người cặn bã trong chính phủ?”
Mọi người Tư Lam và Canh Phong mím môi không nói.
Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là sự sỉ nhục với bọn họ.
Bây giờ, thần chủ không ra tay, rõ ràng là anh đang cố chịu nỗi nhục này.
Mục đích là vì để điều tra những tên bại hoại trong chính phủ.
Canh Phong phẫn nộ nói: “Thần chủ, chỉ cần giải quyết nhà họ Lưu, tôi không tin là những người kia có thể chạy mất.”
Vương Bác Thần nhẹ lắc đầu: “Tôi muốn hốt gọn một mẻ, tôi cũng phải để bọn họ cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng.”
Tư Lam và Canh Phong không dám nhiều lời nữa.
Bọn họ đều hiểu tâm tư của thần chủ.
Mặc dù bọn họ có biết được những bất hạnh mà thần chủ đã trải qua, nhưng thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì lại để thần chủ lấy thân phận người đứng đầu thiên hạ, tự mình đối phó với nhà họ Vương và nhà họ Lưu.
Nhưng mà bọn họ biết rằng từ trước đến nay thần chủ nhà bọn họ không phải là một người rộng lượng.
Mà Vương Bác Thần cũng không cho phép mình là một người rộng lượng.
Anh vẫn luôn khiến mình trở thành một người nhỏ nhen, có thù tất báo.
Người có ơn với ta, ta đương nhiên phải trả ơn.
Người có thù với ta, ta đương nhiên phải báo.
Cả đời người đã ngồi ở vị trí đỉnh cao như thế, nếu như không biết báo ơn báo thù, nếu không biết cảm ơn ghi thù, vậy thì cố gắng tiến lên vì cái quỷ gì.
Vương Bác Thần đặt tay lên ngực tự hỏi, mình đã liều mạng để có được vị trí như hiện tại chính là vì để báo thù rửa hận, chính là vì đã đòi lại sự công bằng.
Nếu như không thể, vậy thì anh làm thần chủ cái quái gì nữa.
Đời người cần phải nỗ lực, chính là không để mình chịu thiệt.
Nếu như đã trèo lên đến địa vị cao mà vẫn chịu thiệt như lúc trước, thế thì trèo làm mẹ gì nữa?
Cho nên, Vương Bác Thần chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ qua cho hai gia đình đó, anh căn bản không có suy nghĩ như thế, cho dù là một chút.
Sở dĩ bây giờ còn chưa ra tay là bởi vì muốn ép chết bọn họ từng bước từng bước một, để bọn họ sợ hãi, để bọn họ tuyệt vọng.
Trong "Ghi chép hỏi đáp Hàn Sơn Thập Đắc", Hàn Sơn hỏi: “Thế gian có người mắng tôi, chửi tôi, sỉ nhục tôi, cười tôi, khinh tôi, phỉ báng tôi, ác độc với tôi, lừa gạt tôi, tôi phải cư xử như thế nào?”
Thập Đắc nói: “Chỉ cần nhịn hắn, nhường hắn, kiên nhẫn với hắn, kính hắn, không cần để ý tới hắn, vài năm nữa, ngươi lại nhìn hắn.”
Có một vài người không thể nào tha thứ.
Vương Bác Thần dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Kêu Lan Hiếu đền bù cho nhà họ Trần, Canh, sau này cậu để Trần Phong đi theo cậu đi.”
Canh Phong gật đầu: “Thuộc hạ đã biết.”
Lúc này, Triệu Thanh Hà gọi điện thoại tới: “Bác Thần, anh ở đâu vậy? Tầm bị người ta đánh kìa, anh mau đến đây đi, bọn em đang ở Tứ Hải Thương Thành, mấy người bọn họ không cho chúng em đi.”