“Tôi, tôi... tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Thần chủ, tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa đâu.”
Ba câu chất vấn của Tư Lam hù dọa Trần Diệp như nhũn cả xương, có chất lỏng chảy ra từ đũng quần, ngay lập tức truyền đến mùi khai.
Trần Diệp bị dọa tè cả ra quần.
“Mẹ kiếp, ông muốn chết hả.”
Tư Lam tức giận vô cùng.
Ở cả nước R này, chỉ có một mình thần chủ là ngang hàng với Quốc Chủ.
Đó là bởi vì thần chủ đã cống hiến, lập công lớn cho nước R, cứu vãn dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, ép đế quốc Mỹ không còn dám xuất hiện ở Thái Bình Dương, khiến các cường quốc phương tây sợ hãi không thôi, máu đổ thành sông.
Nếu như không phải thần chủ một lòng vì nước R, dựa vào năng lực của anh, hoàn toàn có thể xưng hùng xưng bá ở nước ngoài.
Nhưng mà bây giờ người nhà thần chủ lại bị đám người này khi dễ hết lần này tới lần khác.
Sao Tư Lam có thể không giận được chứ.
“Tôi, tôi..."
Trần Diệp run rẩy cả người, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Ông ta nào có thể ngờ được thần chủ trấn giữ nước R lại là Vương Bác Thần, là chồng Triệu Thanh Hà.
Nói ra thì có ai tin?
Ai mà dám tin?
Đường đường là thần chủ, thần chủ có vinh quang vô lượng, thần chủ một thân một mình khiến các cường quốc phương tây không dám bén mãng lại là một người đi ở rể.
Đừng nói là ông ta, chỉ cần là người không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần thì ai mà dám tin mấy chuyện này cơ chứ!
Một người đi ở rể lại là người người đứng đầu võ công nước R.
Tư Lam nghiến răng chờ lệnh: “Thần chủ, xin hãy ra lệnh để thuộc hạ xử lý tên khốn nạn không bằng súc sinh này.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Người nào có liên quan, mang đi hết toàn bộ, nếu đã muốn chỉnh đốn, vậy thì không thể bỏ qua cho bất kỳ ai, dù là lão hổ hay là một con ruồi, tất cả đều phải bị xử lý.”
Tư Lam hùng hổ đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Rất nhanh, cảnh vệ phủ thống đốc chờ bên ngoài liền xông vào kéo Trần Diệp như chó chết ra ngoài.
Mà những người khác bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu, nơm nớp lo sợ.
Ở cục thương nghiệp có hơn một trăm người, trực tiếp mang đi hết năm đến sáu mươi người, mà tin tức động trời này đã bị Tư Lam đè xuống, không hề lan ra ngoài.
“Vừa mới ra khỏi cục thương nghiệp, Lan Tầm liền gọi điện thoại tới.
“Anh rể, anh đang ở đâu vậy, anh đến đây nhanh đi, em và chị Thanh Hà bị người khác bắt rồi, chị Thanh Hà bị bọn họ ép uống thuốc đưa vào trong phòng, anh... con điếm, mày lại dám gọi điện thoại, xem xem ông đây xử lý mà như thế nào... a... đừng đến đây, đừng đến đây... mẹ kiếp, ông đây cố ý cho mày gọi điện thoại đó, ha ha, chờ tên dã chủng Vương Bác Thần đó đến đây, ông đây muốn chơi chết con tiện nhân kia trước mặt nó, thực hành ở chỗ mày trước vậy..."
Điện thoại bị cúp máy.
“Chết tiệt!”
Nhận được cuộc điện thoại này, lửa giận tròn lòng Vương Bác Thần dâng lên đến tận trời.
Thanh Hà lại bị bắt cóc.
Vương Bác Thần giận dữ hét lên: “Lập tức định vị số điện thoại di động này cho tôi, trong vòng ba phút, tôi muốn biết được tin tức.”
Nói xong, Vương Bác Thần bóp lấy cổ Trần Diệp, anh trông giống hệt như một con quỷ hút máu: “Chủ của ông là ai.”
“Là... là Lưu Tuấn... là Lưu Tuấn nhà họ Lưu ở thủ đô... cậu ấy... cậu ấy đến đây để đối phó với ngài. Thần chủ, tôi đã nói hết những gì mà mình biết cho ngài rồi, cầu xin ngài tha cho..."
Nhưng khách sạn Hồng Thiên lại ở phía tây thành phố, cộng thêm đèn xanh đèn đỏ ở trên đường, chạy đến đó cũng phải một tiếng đồng hồ.
Mà cho dù có gọi máy bay trực thăng đến đây thì cũng cần mười phút.
Không còn kịp nữa.
Tên súc sinh kia đã ra tay với Lan Tầm.