Lúc Triệu Thanh Hà và Lan Tầm đang đau đầu, Trần Diệu Tổ lại đẩy Trần Anh Kiệt vào.
“Xin hỏi ai là cô Triệu Thanh Hà vậy?”
Ở công ty Hoa Nguyện, tuy nói Trần Diệu Tổ là gia chủ chân chính của gia tộc đứng đầu Tinh Châu, nhưng mà ông ta vẫn không hề dám khinh thường chút nào, hỏi rất cung kính.
Triệu Thanh Hà đứng dậy: “Chào ông, tôi là Triệu Thanh Hà, xin hỏi ông có chuyện gì không?”
Trần Diệu Tổ cẩn thận nói: “Mời cô Triệu Thanh Hà ngồi, tôi với con trai tôi đặc biệt đến đây để hợp tác với công ty Hoa Nguyện. Tôi đã tìm hiểu công ty Hoa Nguyện của mọi người, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, cô Triệu Thanh Hà cũng là một người có năng lực vô cùng xuất chúng, cho nên tôi có ý định muốn hợp tác với công ty Hoa Nguyện, hi vọng cô Triệu Thanh Hà có thể cho tập đoàn Trần thị chúng tôi một cơ hội.”
Triệu Thanh Hà ngơ ngác, mặc dù cô không biết rõ tập đoàn Trần thị là xí nghiệp gì, nhưng mà dựa vào khí chất của người đang đứng trước mặt mình, tuyệt đối không phải là thứ mà một tổng giám đốc bình thường nên có.
Loại khí chất thượng vị đã lâu, cho dù cố gắng che giấu, nhưng trong lúc phất tay cũng có thể để lộ.
Lan Tầm lơ mơ hỏi: “Các, các người muốn hợp tác với chúng tôi?”
“Sao chứ?”
Thật lâu sau đó, Triệu Thanh Hà không kịp phản ứng, cô không thể tin mà hỏi: “Ông à, tôi không nói dối gì ông, hiện tại công ty Hoa Nguyện chúng tôi như bước vào con đường cùng, các đối tác đều đã hủy bỏ hợp đồng, ông xác định muốn hợp tác với chúng tôi?”
Trần Diệu Tổ cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà, tôi sẽ không tính sai đâu, thứ mà tôi nhìn trúng chính là năng lực nghiệp vụ của công ty Hoa Nguyện, công ty cô có thể xây dựng khu giải phóng mới của thành phố Hà Châu rất tốt, mặc dù bây giờ đứng trước khó khăn, nhưng đó chỉ là do kẻ ác quấy phá, tôi rất xem trọng công ty Hoa Nguyện các cô.”
“Đúng đúng, chính là do có kẻ ác quấy phá, nếu không thì công ty chúng tôi vẫn phát triển rất tốt.”
Lan Tầm vội vàng đồng ý, đồng thời cũng đụng đụng vào cánh tay Triệu Thanh Hà, ra hiệu cô nhanh chóng đồng ý.
Triệu Thanh Hà lại lắc đầu: “Ông à, tình huống công ty tôi như thế nào, tôi biết rất rõ, tôi không thể lừa gạt ông được, tôi thật sự không biết chúng tôi có thể vượt qua khó khăn lần này hay không, tôi hi vọng là ông suy nghĩ kỹ lại.”
Ngược lại là Trần Diệu Tổ hoàn toàn bất ngờ, mỗi ngày có rất rất nhiều người đến tìm nhà họ Trần bọn họ để hợp tác, còn những người đến mời bọn họ đầu tư phải nói là nhiều vô số kể.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người như Triệu Thanh Hà, phải biết rằng một khi hợp tác với nhà họ Trần bọn họ, cho dù một công ty đang đứng trên bờ vực thì cũng sẽ có thể vực dậy.
Ông ta không khỏi ấn tượng bởi nhân phẩm của Triệu Thanh Hà.
Nếu như nói trước đó bởi vì Vương Bác Thần mà ông ta mới đi đường vòng để lấy lòng Vương Bác Thần, vậy thì bây giờ ông ta đã chân chính thay đổi cách nhìn với Triệu Thanh Hà.
Không hổ là người phụ nữ của thần chủ, sự thẳng thắn cùng với khí chất này, không phải là người bình thường có thể có được.
Trần Diệu Tổ âm thầm cảm khái, cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà à, tôi rất thích cá tính thẳng thắn của cô, thứ mà tôi nhìn trúng chính là phẩm chất này. Ngày nay có rất ít người có thể suy nghĩ cho người khác giống như cô, tôi không cần phải suy nghĩ nữa, nếu như hiện tại công ty cô không có hợp đồng, bên tôi có hết. Mặt khác, tôi còn muốn dùng 20% cổ phần của nhà họ Trần chúng tôi để mời cô đầu tư vào tập đoàn Trần thị.”
“Cái gì?”
Triệu Thanh Hà thật sự rất bất ngờ, cô chưa từng thấy ai dâng tiền tận cửa cho cô, điều này khiến lòng cô càng thêm cảnh giác, cô nhìn Trần Diệu Tổ với ánh mắt đề phòng.
Trần Anh Kiệt ngồi trên xe lăn vội vàng nói: “Cô Triệu Thanh Hà à, cô không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi không có tâm tư gì khác. Sở dĩ ba tôi làm như vậy hoàn toàn là muốn tìm một người đại diện cho nhà họ Trần chúng tôi ở nước R, tôi và ba đã tìm hiểu cô rất lâu rồi, nhân phẩm của cô hoàn toàn đáng để tin cậy. Cho nên, tôi và ba đã bàn bạc với nhau, muốn mời cô gia nhập vào tập đoàn Trần thị, trở thành người đại diện nghiệp vụ cho tập đoàn Trần thị ở nước R. Mà nghiệp vụ này tương đối quan trọng, cho nên chúng tôi mới giao cho cô 20% cổ phần.”
Trần Diệu Tổ không dám kéo dài, ông ta muốn rèn sắt khi còn nóng.
“Chuyện này... tôi... tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ.”
Triệu Thanh Hà do dự, cô cảm thấy hoàn toàn không có chuyện có một miếng bánh rơi trúng mình.
Trần Anh Kiệt khẩn cầu nói: “Cô Triệu Thanh Hà, coi như cô giúp chúng tôi chuyện này đi, nếu như ngày hôm nay không tìm được người đại diện thì nghiệp vụ của chúng tôi ở nước R sẽ bị hủy hoàn toàn. Chúng tôi làm như vậy cũng là vì lợi ích của chúng tôi, cô giúp đỡ chúng tôi chuyện này, chắc chắn sau đó cô cũng sẽ biết nguyên nhân.”