CHƯƠNG 606
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn anh ta: “Nói xong chưa?”
“Cái gì?”
Thầy Cung theo bản năng hỏi lại một câu.
Bốp.
Vương Bác Thần đánh thật mạnh vào mặt anh ta, thản nhiên nói: “Cú đấm này của tôi cũng rất đau, nhưng mà anh cũng ráng chịu đi.”
Thầy Cung bị một bạt tai này đánh cho lảo đảo, che mặt hoảng sợ nói: “Anh, anh dám đánh tôi.”
Bốp!
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào má bên kia.
Hai tay thầy Cung che mặt, oán độc mắng chửi: “Mày, mày chờ đó cho tao, mày đừng hòng con gái mày có thể tiếp tục học trong lớp tao. Tao nói cho mày biết, cái nhà trẻ này, con gái mày đừng mong có thể ở lại.”
Bốp!
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào mặt anh ta: “Vậy à, tôi cũng muốn xem thử một chút.”
“Tao phải báo cảnh sát, tao muốn báo cảnh sát!”
Thầy Cung bị đánh đến nỗi khóe miệng đầy máu, ở trước mặt phụ huynh, anh ta vênh váo đã quen, không ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.
Bốp.
Lại là một cái tát, đánh anh ta ngã xuống đất.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi, tôi sợ rồi, tôi sai rồi.”
Thầy Cung hoảng sợ, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.
“Xin lỗi con gái tôi nhanh.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Trần Văn Bác nhảy dựng lên, đưa tay đánh một cái vào mặt thầy Cung khiến anh ta muốn xoay vòng tại chỗ, giận dữ hét to: “Chết tiệt, tôi kêu cậu quỳ xuống xin lỗi anh Vương.”
Đầu óc thầy Cung ù ù cả nửa ngày mới phản ứng lại được.
“Kêu tôi?”
Anh ta không nhận được câu trả lời của Trần Văn Bác, bởi vì lúc này Trần Văn Bác đã đi đến trước mặt Vương Bác Thần, cung kính nói: “Anh Vương, là do tôi quản giáo không nghiêm, tôi xin từ bỏ vị trí hiệu trưởng, xin ngài hãy chọn người khác.”