CHƯƠNG 598
Nhưng mà trên đường về, Trần Ngọc cũng cảm thấy có điểm không đúng, luôn có người dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào bà và Dao Dao, còn thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Các người muốn làm cái gì.”
Trần Ngọc tức giận, trực tiếp đi đến trước mặt hai người đàn ông vẫn đang chỉ trỏ mình, hầm hừ hỏi.
“Ồ, mẹ vợ của tên tội phạm giết người, còn dám đến đây chỉ trích chúng tôi à, đúng là người một nhà mà.”
“Cùng một loại người mà thôi, có thể để một tên hung thủ đến làm con rể nhà mình, sao có thể là người tốt lành được chứ.”
Đám người mỉa mai cười nói.
Trần Ngọc tức giận: “Các người nói rõ cho tôi, ai là hung thủ giết người.”
“Ai mà rảnh đôi co với bà, sớm muộn gì các người cũng sẽ bị báo ứng thôi.”
Đám người hừ một tiếng, không muốn dây dưa, quay lưng rời khỏi.
Trần Ngọc tức điên lên, sắc mặt khó coi dẫn Dao Dao về nhà.
“Mẹ, ai chọc giận mẹ vậy?”
Vương Bác Thần bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Dao Dao với đôi mắt sưng đỏ, anh lập tức tức giận không thôi: “Mẹ, có phải là Dao Dao bị người khác bắt nạt không?”
Trần Ngọc thở phì phò nói: “Một đám thần kinh, đừng để ý tới bọn họ.”
Vương Bác Thần cau mày, chỉ nhìn thấy Dao Dao kéo áo anh, cái miệng nhỏ mím chặt, vô cùng ấm ức: “Ba ơi, bọn họ nói ba là hung thủ giết người, bạn con trong nhà trẻ nói rằng ba đã hại chết một bạn nhỏ cùng với một ông cụ, có phải thật không ạ?”
Vương Bác Thần giật mình hoảng sợ, anh lập tức kịp nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Tất nhiên là đoạn video anh cứu người đã được đăng lên trên mạng, sau khi bị người khác ác ý động tay động chân thì liền trở thành như thế này.
Nghĩ đến đây, một cơn lửa giận bỗng chốc bùng lên, Vương Bác Thần ngồi xuống trước mặt Dao Dao, xoa xoa đầu cô bé rồi nói: “Ba con chỉ cứu người mà thôi, ông cụ và bạn nhỏ ấy đã không sao rồi.”
“Là thật ạ?”
Dao Dao tuổi thân đến nỗi nước mắt đều rơi xuống, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, nức nở nói: “Nhưng mà, nhưng mà bọn họ không chịu tin con, nói ba là hung thủ giết người, giáo viên cũng không chịu tin con, còn đẩy con té. Ba ơi, ba có thể đến nhà trẻ với con được không, con muốn nói cho bọn họ biết ba con không phải là hung thủ giết người, huhuhu.”
Nhớ đến chuyện đó, Trần Ngọc vẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ, là hiểu lầm thôi, ngày hôm qua không phải là con đi đưa cơm cho Thanh Hà à, trên đường gặp một vụ tai nạn giao thông, con cứu được hai ông cháu…”
Vương Bác Thần kể lại chuyện ngày hôm qua một cách đơn giản, đương nhiên anh không nhắc tới chuyện trong bệnh viện, anh không muốn để Trần Ngọc phải lo lắng tới chuyện này.
Trần Ngọc vỗ mạnh xuống bàn, mắng chửi: “Tức chết mẹ rồi, đám người đó không có não hả. Không được, chuyện này nhất định phải có một câu trả lời thỏa đáng, mẹ nhất định phải báo cảnh sát, có còn pháp luật hay không hả, bắt nạt người khác như vậy, làm sao sau này chúng ta có thể sống được đây, nào có ai chịu oan như thế.”