CHƯƠNG 552
Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực cười lạnh nói; “Đối với loại không biết sống chết này, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài, xem sau này còn ai dám tới gây sự với Quỷ Gia!”
Lúc này, Quỷ Gia tỏ ra nhân nghĩa, nhàn nhạt nói: “Nể mặt mấy vị chưởng môn ở đây, niệm tình cậu vi phạm lần đầu, đánh gãy chân là được. Lĩnh phạt xong thì cút đi!”
Người bên cạnh có chút đồng tình nhìn Vương Bác Thần, ở trước mặt Quỷ Gia, anh dám giả bộ nói ra câu “Tôi không muốn nhìn thấy kẻ nào đứng”. Nếu là trước đây, Quỷ Gia chỉ đánh gãy tay chân anh, vậy thì bây giờ Quỷ Gia chắc chắn muốn mạng của anh!
Đừng nhìn Quỷ Gia ngoài miệng nói rất dễ nghe, ông ta sao có thể để người giả bộ trước mặt mình sống sót chứ?
Nếu không Quỷ Gia đã không phải là “Quỷ ngầm”.
“Uy hiếp xong rồi sao?”
Canh Phong lạnh nhạt nhìn đám người Quỷ Gia, đã không nhịn được muốn ra tay!
Đặc biệt là Quỷ Gia, chính ông ta đã sắp xếp người ra tay với người nhà của của thần!
Ngay cả một cô bé chưa đến ba tuổi cũng không tha!
Tên khốn cặn bã này, đáng chết!
Chết một triệu lần cũng không đủ!
“Ông chủ nói, không muốn nhìn thấy các người đứng!”
Canh Phong nói xong, nhìn chằm chằm Quỳ Gia, cất lên một tiếng cười dữ tợn, đột nhiên bật nhảy khỏi mặt đất, như đạn pháo phóng thẳng lên lầu hai!
“Mày tìm chết à, dám ở trước mặt Mã Trung Văn của Thái Cực Môn tao làm bừa, mau ngồi xuống cho tao!”
Mã Trung Văn nhìn thấy người này chỉ rướn người đã bật nhảy lên tầng hai, trong lòng lập tức rùng mình, biết đây là một cao thủ, liền giành trước một bước ra tay!
“Quỳ xuống!”
Canh Phong lạnh lùng quát một tiếng, chân Mã Trung Văn vừa nâng lên, còn chưa kịp đá, hai chân đã cảm nhận được một nỗi đau đớn khủng khiếp.
Mã Trung Văn còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người cứ như vậy rơi từ lầu hai xuống nện thẳng xuống tầng một, vừa vặn quỳ xuống trước ghế dựa của Vương Bác Thần, hai chân đã dập nát!
Mọi người lắp bắp kinh hãi, nghẹn họng trân trối nhìn lên lầu hai!
Ba người Hồ Khiêm, Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực vừa thấy tình cảnh này, lập tức thầm nhủ không ổn, đều cùng ra tay.
Nhưng xem ra vẫn không hề đủ.
Tốc độ của Canh Phong đã tới cực hạn, ngay cả bóng dáng của Canh Phong bọn họ cũng không thấy rõ, ba người họ đã từ lầu hai rơi xuống đất, hai đầu gối gãy nát, quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!
“A!”
Ngay cả đám người Mã Trung Văn đều bị người ta ném xuống lâu, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, càng đứng nói đến những người dưới trướng ông ta.
Cho dù có thể ngăn cản một hồi, cũng không còn kịp rồi!
“Ông chủ nhà tôi nói, ngài ấy không muốn nhìn thấy có người đứng.”
Canh Phong bước đến trước mặt Quỷ Gia, lạnh giọng quát: “Ông điếc à!!”