Chương 513
Một nhóm người theo họ ra khỏi cửa.
Ngọc Nghiên đỏ mắt đứng với Thôi thị, Thôi thị thì đang ôm Bắp Chân trên tay.
Quản gia dẫn đầu một đám người hầu, lo lắng tang thương nói: “Công chúa đi chuyến này, đường sá xa xôi, nhất định phải bảo trọng. Lão nô không có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng công chúa có thể mang theo tướng quân bình an trở về”.
Người quản gia trung thành khẽ lau nước mắt.
Mọi người đều biết Thẩm Nguyệt sẽ đi đón thi hài của Tần Như Lương trở về kinh đô, nhưng chi tiết thì không ai biết rõ. Phủ tướng quân tạm thời sẽ không tổ chức tang lễ, chờ thi hài của Tần Như Lương được mang về kinh rồi mới cử tang.
Liễu Mi Vũ vẫn còn sững sờ ở trong Phù Dung Uyển, không muốn tin rằng Tần Như Lương đã chết.
Thẩm Nguyệt đã sắp xếp xong nhiều chuyện trong phủ, có quản gia ở đó thì nàng cũng không cần quá lo lắng. Thứ duy nhất đáng quan tâm chính là Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt đã dặn dò phải nhốt nàng ta trong Phù Dung Uyển, không được phép cho nàng ta rời khỏi viện của mình nửa bước.
Thẩm Nguyệt nhéo nhéo mặt của Bắp Chân, cười nói: “Bắp Chân, mẹ đi đây”.
Bắp Chân bồn chồn vung vẩy tay chân trong lòng của Thôi thị.
Khi Thẩm Nguyệt quay lại và đi về phía xe ngựa, Bắp Chân trước giờ luôn im lặng lại đột nhiên bật khóc.
Nó không ngừng giãy dụa trong lòng Thôi thị, suýt chút nữa thì Thôi thị còn không thể giữ được nó.
Hai mắt Thôi thị đỏ hoe, bà ta nói: “Công chúa, hay là người quay lại ôm Bắp Chân thêm một lần đi, đã lâu lắm rồi nó không khóc như thế này”.
Thẩm Nguyệt dừng lại trước xe ngựa một chút nhưng vẫn cố nén không quay đầu lại, cuối cùng nàng bước lên xe ngựa, nói với Thôi thị: “Cứ để cho nó khóc, khi nó khóc đủ rồi và nhận ra có khóc ta cũng không trở về thì tự nhiên nó sẽ không khóc nữa”.
Thật ra nàng cũng muốn quay lại ôm Bắp Chân thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng nhận ra có làm như vậy cũng không giúp ích được gì, ngược lại còn khiến cho đôi bên thêm miễn cưỡng.
Xe ngựa trên đường rời khỏi kinh đô, đi ngang qua đường phố phồn hoa, ánh sáng mặt trời chiếu ánh vàng rực rỡ lên tòa lầu ngắm sao cao nhất trên phố.
Thẩm Nguyệt đột nhiên dao động, vén rèm lên nhìn.
Dường như trên lầu ngắm sao có bóng dáng của ai đó?
Tin tức này khiến triều đình Đại Sở vừa vui vừa buồn.
Vui vì cuối cùng đại tướng quân cũng còn sống và có thể tiếp tục phục vụ cho Đại Sở trong tương lai, buồn vì lần này chẳng những Đại Sở mất mặt mà còn tạo điều kiện cho Dạ Lương đưa ra những điều kiện hà khắc để đổi người.
Nếu như hai quốc gia tiếp tục chiến loạn thì đối với cả hai đều không có lợi.
Binh lực của Đại Sở không đủ, Dạ Lương cũng chỉ mới hồi phục được mấy năm, sinh khí cũng chưa khôi phục, cả hai nước đều không thích hợp để tiếp tục chiến tranh kéo dài.