CHƯƠNG 490
Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn một Võ Tông như ông ta, ông ta chỉ nhìn thấy ánh sáng của thanh đao kia lóe lên, cháu trai của ông cụ Chu đã đầu rơi xuống đất!
Đây, đây là một thực lực đáng sợ đến mức nào!
Võ Tông đỉnh phong?
Lăng Tĩnh sợ hãi nhìn Trần Ứng Long, giống như nhìn ma quỷ, chỉ vào Trần Ứng Long, sởn gai óc nói: “Không, không thể nào, cậu, cậu sao có thể là Võ Tông đỉnh phong! Cậu, cậu rốt cuộc là ai!!!”
Võ Tông đỉnh phong!!
Nghe thấy câu nói này, không ít người ngã ngồi xuống đất!
Những người kia không hiểu hệ thống võ đạo, lần lượt lộ ra vẻ không hiểu gì cả.
“Võ Giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, Võ Tông, Võ Vương, Võ Đế, đây chính là phân chia cấp bậc sức chiến đấu trong thế giới võ đạo!!”
Có người nuốt nước miếng, khẽ nói: “Mà cả năm tỉnh của Giang Nam Đạo chúng ta, gần 300 triệu người, chỉ có một vị Võ Tôn, ba vị Đại Tông Sư, không có Võ Tông! Nếu các người không hiểu, tôi sẽ đưa ra một ví dụ, bát đại chiến tướng dưới trướng thần chủ, chính là cường giả Võ Tông! Chỉ có đến cấp bậc Võ Tông mới có tư cách có được danh xưng ‘chiến tướng’ tôn quý trong quân đội của nước R chúng ta.”
Nói như vậy, mọi người đều đã hiểu, sợ hãi bất an nhìn chằm chằm vào Trần Ứng Long.
Lăng Tĩnh, chính là cấp bậc một trong những bát đại chiến tướng.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể cứu được cháu trai của ông cụ Chu!
Người kia, còn mạnh hơn Lăng Tĩnh!!
Sắc mặt của ông cụ Chu, chưa từng nghiêm trọng và lo lắng như bây giờ.
Ông ta tung hoành ở Đông Nam Á nhiều năm như vậy, tay trắng làm nên sự nghiệp, trở thành hoàng đế trong thế giới ngầm ở Đông Nam Á, chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này!
Lăng Tĩnh là cường giả Võ Tông, điều này ông ta rõ ràng hơn ai hết.
Cũng chính là như vậy, nên ông ta không để Vương Bác Thần và Trần Ứng Long vào mắt.
Nhưng bây giờ, ngay cả Lăng Tĩnh cũng không mạnh bằng Trần Ứng Long!
Điều này chứng tỏ, Trần Ứng Long ít nhất cũng là Võ Tông đỉnh phong!
Vậy thì, Vương Bác Thần thì sao?
Anh rốt cuộc là ai? Anh rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Ông cụ Chu nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, hai tay khẽ run rẩy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi phát hiện trong giọng nói của ông cụ Chu lại có chút run rẩy, tràn ngập đầy sự đau khổ và bất lực!
Tất cả bọn họ đều nhìn Vương Bác Thần, cũng muốn biết, rốt cuộc tại sao nhà họ Chu lại đắc tội với một người đáng sợ như vậy.
“Ông, không bồi thường được!”
Vương Bác Thần u ám nói.