CHƯƠNG 445
Vương Bác Thần phụ họa nói: “Tại vì mẹ thông minh đó, mấy người đó đâu cùng đẳng cấp với mẹ.”
Triệu Thanh Hà mím môi cười trộm, sao cô có thể không rõ tính tình của mẹ mình được chứ, nhiều lần cãi nhau đều mắng té tát những bác gái kia, có thể thấy được sức chiến đấu kinh khủng cỡ nào.
Tâm tình mẹ vợ tốt hơn một chút, Vương Bác Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến biệt thự khu Thiên Phủ, tất cả đồ đạc trên cơ bản đều có sẵn, dựa theo ý tứ của Vương Bác Thần chính là trực tiếp chuyển qua ở là được, không cần phải lấy quá nhiều.
Mẹ vợ luyến tiếc những đồ nội thất cũ kỹ kia, kết quả lại nói xối xả Vương Bác Thần một phen, mắng rằng Vương Bác Thần là đồ phá của, sẽ không sống qua ngày.
Người già chính là thế, không phải bà quý trọng những vật kia, mà đó là thứ để hoài niệm.
Ai cũng không nhắc tới nhà họ Triệu, Triệu Thanh Hà đang cố ý tránh đề tài này, nói cho cùng đó là nhà mẹ đẻ của cô, tuy rằng thất vọng cực kỳ nhưng trong lòng cũng không dễ chịu.
Vương Bác Thần cũng không nói tới, những chuyện dơ bẩn kia một mình anh chống đỡ là được, trong nhà không nên nói những chuyện đó.
Tất cả những thứ bẩn thỉu kia anh ta chắn ở bên ngoài cửa nhà.
Sau khi đón Dao Dao trở về, cô bé lần đầu tiên ở trong căn phòng lớn như vậy, nhất thời sợ ngây người, kế đó hưng phấn chạy khắp nơi, sờ soạng hết cái nọ tới cái kia, vui vẻ lăn lộn giống như một con ngựa hoang trật khớp.
“Ba, nhà chúng ta to quá.”
Trần Ngọc đi theo phía sau kêu lên: “Bé con vô lương tâm, nhìn dưới chân kia, ôi chao, ngã rồi kìa, ai bảo cháu không nhìn đường.”
Vương Bác Thần nhìn về phía Triệu Thanh Hà, nhẹ nhàng nói: “Thanh Hà, đêm nay em đừng đi, anh qua đó xem xét.”
Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, ngữ khí kiên định nói: “Không được, long đàm hổ huyệt em đều phải cùng anh xông vào. Gia đình này cũng có một phần của em, không sao đâu, em phải gánh vác với anh, em không muốn anh đau khổ như vậy.”
Vương Bác Thần thở dài, biết mình nói cái gì Triệu Thanh Hà cũng sẽ không nghe.
Anh nhẹ nhàng ấn lên cổ Triệu Thanh Hà một cái, Triệu Thanh Hà nhất thời mê man.
Một người đàn ông cao to lạnh lùng hỏi, hiển nhiên tên này đã sớm nhận ra Vương Bác Thần, thế nên mới cố ý ra oai phủ đầu.
“Cút.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói.
“Mẹ nó, mày to gan thật! Muốn chết à? Ai cho mày gan mà đến chỗ như này hả? Mày thực sự nghĩ không ai có thể xử lí mày hay sao? Mẹ thằng này.”