CHƯƠNG 420
Nhưng mà nghe nói là lúc đó đã chọc giận Tư Lam, trực tiếp đánh Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long một trận, còn nói là trong thương trường, công ty tranh giành thất bại lại chạy tới phủ Thống đốc khóc than là có chuyện gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có kinh doanh, các người nghĩ vậy là có công bằng với người khác không?
Đây chính là nguyên văn lời Tư Lam đã nói.
Đương nhiên là Tư Lam cũng đang diễn trò, còn ai bị sập bẫy thì không biết rồi.
Nói tóm lại ngày hôm nay thành phố Hà Châu phải nói là tin đồn và những câu chuyện bay đầy trời, tiếng khóc hòa với tiếng than, quả thật vô cùng đặc sắc.
Ở bên phía võ thuật Giang Nam, tin tức báo thù cho tông sư Viên Trình lại càng xôn xao, khí thế đó dường như là muốn ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.
Châu Phong là người am hiểu kỹ năng thuật chiến đứng đầu cũng đã lên tiếng, hai ngày sau, khi đại hội liên minh võ thương được bắt đầu, chính là ngày mà Vương Bác Thần mất mạng.
Anh ta tuyên bố muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, cả hai bên ký giấy sinh tử.
Theo cách nói đó, cuộc chiến sinh tử giữa anh ta và Vương Bác Thần chính là nghi thức khai mạc cho đại hội liên minh võ thương.
Nhất định phải chết.
Phải có một bên tử vong.
Tin tức này chẳng những làm chấn động thành phố Hà Châu, mà còn hù doạ năm tỉnh Giang Nam, ngay cả giới giải trí cũng chấn động.
Châu Phong ngoại trừ danh xưng người tinh thông công phu, đây chính là đại tông sư thực thụ.
Châu Phong chính là một trong số tam đại tông sư Giang Nam.
Bây giờ anh ta lại muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, chuyện này thật sự quá kinh khủng.
Rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy Châu Phong ra tay.
Đây chính là niềm vinh hạnh của Vương Bác Thần, có thể chết trong tay của đại tông sư Châu Phong, cũng coi như làm tổ tông nở mày nở mặt.
Vốn dĩ định tìm Tư Lam và Canh Phong giúp đỡ, nhưng mà gọi mãi lại không thể kết nối với hai người đó.
Vương Bác Thần an ủi: “Đừng lo, chỉ là một tên đại tông sư, chẳng thể khiến anh lo lắng, đại tông sư chết trong tay anh bao nhiêu còn chưa đếm xuể.”
“Anh có thể nghiêm túc được một chút không hả, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc: “Đây chính là đại tông sư đó, trong ba trăm triệu người ở Giang Nam, tính luôn cả Viên Trình thì tổng cộng có bốn người, Viên Trình chết là do ngoài ý muốn, anh cho rằng lần nào cũng may mắn như vậy hả. Không được, anh đi xin lỗi với em đi, đi nói rõ tình huống, chỉ cần không thi đấu thì có làm cái gì chúng ta cũng chấp nhận, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Trần Ngọc thở phì phò nói: “Bọn họ có nói lý không vậy, cái tên Viên Trình đó không phải do bệnh tim tái phát nên không qua khỏi à? Có liên quan gì với Bác Thần chứ, cái tên khốn nạn Châu Phong đó không có đầu óc hả!”