CHƯƠNG 404
Nhưng sau khi nghe được lời nói cao cả như ban thưởng của bà ta, Trần Ngọc ngay lập tức nổi giận, sắc mặt hơi biến đổi, lạnh lùng nói: “Này, nếu như bà đến đây để khoe khoang gì đó, vậy thì bà tìm sai chỗ rồi, cửa ở bên đó, tự mình ra ngoài đi.”
Những bất bình đã tích tụ trong nhiều năm không dễ dàng bị loại bỏ như vậy.
Trần Ngọc oán hận bà cụ Triệu không hề đơn giản như vậy, giờ cũng không thèm gọi bà ta là mẹ nữa, thẳng thừng xưng hô là bà cụ Triệu.
Hôm nay bà già này đến đây, xem ra là đến khoe mẽ, khoe khoang, là đến để nhướng mày hớn hở.
Loại vẻ mặt này “nhớ chuyện tốt đẹp chứ không nhớ chuyện khổ sở” này lại càng khiến trong lòng Trần Ngọc thêm chán ghét.
“Hơn nữa, nhà chúng tôi không cần nhà họ Triệu của các người chỉ cho con đường sống, bọn tôi có thể tự mình sống rất tốt. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, công ty Hoa Nguyện cho dù có bị huỷ cũng sẽ không cho nhà họ Triệu các người. Bà cụ Triệu, bà vẫn nên từ bỏ ý định này đi, ở đây không hề hoan nghênh bà.”
Bà cụ Triệu trừng mắt, tức giận nói: “Khốn nạn, đây là thái độ cô nói chuyện với tôi sao?”
“Gia đình chúng tôi đều dùng thái độ như vậy với bà. Bà đến từ đâu thì trở về đó đi, đến đây tỏ vẻ uy phong cho ai xem?”
Vương Bác Thần bế Dao Dao bước vào, nói chuyện không chút khách khí, không chừa cho bà ta chút thể diện nào.
Khuôn mặt của Triệu Thanh Hà ủ rũ, không mấy ưa nhìn.
Bà cụ Triệu nghiến răng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần nói: “Vương Bác Thần, đừng quá kiêu ngạo, người điên không gặp chuyện tốt, chó điên bị ăn gạch, thời gian chết của cậu cũng sắp đến rồi. Thanh Hà, ta thấy con làm việc vất vả gầy dựng công ty Hoa Nguyện phát triển lớn mạnh như vậy. Ta sẽ cho con một cơ hội để sáp nhập công ty Hoa Nguyện vào doanh nghiệp gia tộc, ta sẽ không trách chuyện cũ, còn có thể bảo vệ gia đình của con.”
Nói xong, bà cụ Triệu khẽ hừ nhẹ một tiếng, trong mắt bà ta thì Vương Bác Thần đã là một kẻ chết rồi.
Tất cả các thế lực lớn ở năm tỉnh Giang Nam, toàn bộ đều đến đây chính là vì muốn giết Vương Bác Thần.
Bà cụ Triệu dừng một chút rồi nhìn Dao Dao nói: “Con cái còn nhỏ, đừng đi vào chỗ bế tắc, nếu như trở thành trẻ mồ côi, ăn mày hay tàn tật gì đó thì thật đáng thương. Làm ba mẹ không tích đức thì sớm muộn gì con cái cũng gánh quả báo. Bởi vì một tên ở rể mà liên luỵ đến mạng sống của cả nhà thì thật không đáng, quả thực công ty Hoa Nguyện phát triển không tệ, nhưng so sánh với một thứ khác có giá trị hơn thì cũng chỉ là một con kiến mà thôi.”
Triệu Thanh Hà tức giận đến cắn chặt răng, Trần Ngọc tức giận nhìn chằm chằm bà cụ Triệu.
Lại dám nói với một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi như vậy, thật là quá độc ác!
“Câm cái miệng lại! Cút!”