CHƯƠNG 401
Hiệp hội võ đạo Giang Nam đã lên tiếng, đây chính là có ba vị đại tông sư chủ trì, đại biểu cho giới võ đạo ở Giang Nam.
Bọn họ đã lên tiếng, điều này khiến năm tỉnh Giang Nam kinh hãi!
Vô số gia tộc hào môn đều lo lắng!
Lần này, sóng gió đều tụ về Hà Châu, chân chính muốn máu đổ thành sông!
Giờ phút này, gió cuốn mây trôi, sấm sét bắt đầu, máu nhuộm cả bầu trời.
Vô số người đều muốn biết, rốt cuộc là ai đã to gan như vậy, dám làm ra chuyện lớn như thế.
Đến khi mọi người biết người làm ra chuyện này lại là một tên ở rể cho một gia tộc nhỏ ở Hà Châu, ai nấy cũng đều há hốc mồm!
Mưa gió hội tụ Hà Châu!
Mưa núi sắp ập tới, gió lồng lộng cả tòa nhà.
Bầu không khí ở cả Giang Nam bỗng trở nên căng thẳng hẳn lên.
Không ai có thể ngờ rằng một thành phố Hà Châu lại thu hút sự chú ý của toàn bộ giới võ đạo Giang Nam, mọi con mắt đều đổ dồn về thành phố Hà Châu.
Càng không thể ngờ rằng một đứa con rể của một gia tộc nhỏ lại khiến cho cả Giang Nam khiếp sợ!
Trước nay chưa từng có, chưa bao giờ xảy ra.
Cái tên “Vương Bác Thần” này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong giới giải trí, theo lời Châu Phong lên tiếng, rất nhiều tiền bối đã đứng lên lên tiếng bênh vực, muốn đòi lại công bằng cho môn chủ Chính Khí Môn và đại tông sư Viên Trình.
Trong giới võ đạo Giang Nam, ba đại tông sư đang uy áp Hà Châu phải đích thân trấn thủ, đòi lại công đạo cho đại sư Viên Trình.
Nhà họ Chu, nhà họ Hồ, những gia tộc lớn của Giang Nam, toàn bộ đều ra mặt uy bức Hà Châu.
Giờ phút này, Vương Bác Thần trở thành mục tiêu của mọi người!
“Hahahaha, không ngờ, thật không ngờ tên ở rể Vương Bác Thần đó cũng có ngày hôm nay, đúng là hả hê lòng người, ai ai cũng phẫn nộ!!”
Trong mắt Triệu Hồng hiện lên một tia khoái chí chưa từng có.
Trước đây cô ta đã chịu không ít thiệt thòi ở trong tay Vương Bác Thần, bây giờ cuối cùng cũng đợi được ngày này, đúng là báo ứng không chừa một ai.
Mí mắt bà cụ Triệu nhẹ nhàng nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Nhân cơ hội này nuốt chửng công ty Hoa Nguyện đi. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Ta tin bây giờ Triệu Thanh Hà đã rơi vào thế tuyệt vọng, người có thể cứu bọn họ chỉ có nhà họ Triệu nhà chúng ta mà thôi, chỉ cần Jonh ra mặt là có thể giải quyết.”
Một thanh niên với mái tóc vàng và đôi mắt xanh mỉm cười dè dặt, trên người toát ra khí chất quý tộc, nói bằng tiếng quốc ngữ bập bẹ không rõ ràng: “Bà, bác trai, mọi ngừi đừng lo lắng, con đại diện cho gia tộc của mình, ủng hộ mọi người.”