CHƯƠNG 390
Trong này, có không ít các ông trùm.
Nhưng không có ai dám nói một câu!
Đè nén!
Sự đè nén chết chóc!
Đây là khinh thường!
Đây là coi thường!
Điều này, quá bá đạo, quá ngông cuồng!
Chu Cảnh tức điên, nghiến răng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời rồi, cậu…”
Bốp.
Vương Bác Thần lại tát một cái.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ.”
Gương mặt của Chu Cảnh sưng vù rõ ràng, ông ta nhát cáy, ông ta sợ không quỳ xuống thì sẽ bị Vương Bác Thần đánh chết ở đây.
Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà sao?
Không phải nói, anh là một phế vật ăn bám sao?
Hồng Kim Phượng kinh sợ bất an, cô ta luôn ghen tỵ Triệu Thanh Hà, khi biết được Triệu Thanh Hà tìm một phế vật ở rể, cô ta cảm thấy mình đè bẹp Triệu Thanh Hà rồi, cảm thấy tràn ngập cảm giác ưu việt, cho nên vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà thì dạy dỗ một trận.
Cô ta muốn cho Triệu Thanh Hà nhìn thấy, cậu cho dù xinh đẹp thì sao chứ, cậu sống không tốt bằng tôi!!
Nhưng bây giờ cô ta bỗng phát hiện, người chồng phế vật đó của Triệu Thanh Hà, khi nổi giận vậy mà đáng sợ như vậy!
Bốp!
Ở trong ánh mắt sợ hãi của Hồng Kim Phượng, Vương Bác Thần tát một cái vào mặt cô ta.
“Cô lấy đâu ra lá gan sỉ nhục vợ của tôi? Cô rất ghê gớm sao? Cô sống rất tốt phải không?”
Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt Tôn Liễu: “Cô là cái thá gì!”
“Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, là tôi hạ tiện, là tôi vô sỉ, tôi sai rồi, tha cho tôi đi.”
Tôn Liễu lập tức quỳ xuống, bị dọa tè cả ra, chiếc váy ngắn ướt sũng, tỏa ra một mùi khai.
“Rác rưởi!”
Ánh mắt của Vương Bác Thần quét qua, những người bị ánh mắt của anh quét tới, tất cả đều cúi đầu.
Anh của lúc này, bá khí ngút trời, ai dám đụng vào.
“Một đám rác rưởi.”