CHƯƠNG 341
Canh Phong lớn tiếng hét lên, đánh trật khớp hàm Chu Mộ, không thể nào nói chuyện được nữa.
Người của Thánh Long Đường, sợ chết khiếp, không ít người trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Vương Bác Thần nhìn Cổ Thiên Hạc.
Trước đó Cổ Thiên Hạc đã bị Canh Phong đánh cho nửa sống nửa chết, vô cùng hung ác hét lên, muốn ra lệnh cho thuộc hạ giết chết Vương Bác Thần và Canh Phong. Nhưng bây giờ, ông ta giống như một con chuột nhìn thấy con mèo, bị dọa đến mức co rúm lại, ngã xuống đất giải vờ chết.
Ông ta chỉ hi vọng, Vương Bác Thần sẽ quên mình đi, tốt nhất là không phát hiện ra mình.
Mẹ nó!!
Ông ta đã từng nói, một khi thần chủ ra tay, ông ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên rời đi!
Nhưng, ai biết được Vương Bác Thần chính là thần chủ!!!
Lý Thành, cái lão già ngu ngốc này, mẹ nó ông chết rồi, còn hại chết ông đây.
Đắc tội với ai không được, ông lại đắc tội với thần chủ, ông đây làm quỷ cũng không bỏ qua cho ông!!!
Đừng để ông đây sống, nếu không, ông đây sẽ giết chết tất cả người nhà họ Lý các người, nếu như không phải do mấy tên ngu ngốc mấy người, ông đây sao có thể rơi vào kết cục như thế này!!
Vương Bác Thần đột nhiên nói: “Chấn Thiên nghe lệnh.”
Chấn Thiên chiến thần Lâm Chấn Thiên, một đầu gối quỳ xuống: “Có thuộc hạ!”
“Tối nay, tôi phải nghe được tin tức tiêu diệt Tam giác vàng.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
Chấn Thiên chiến thần lập tức dẫn theo tứ đại chiến vương rời đi.
Nghe được mệnh lệnh, Cổ Thiên Hạc cũng không giả vờ được nữa, bị dọa đến mức sùi bọt mép, sợ hãi ngất đi!
Ông ta biết, mình không sống được nữa, một khi tin tức ngày hôm nay được truyền đi, tất cả người của tam giác vàng đều sẽ giết ông ta! Đây là tai họa ông ta mang đến!
Người mà cả thế giới này đều không dám trêu trọc lại bị Cổ Thiên Hạc trêu chọc, bên phía tam giác vàng, nhất định sẽ xé xác ông ta. Thủ đoạn trừng phạt người khác ở bên đó vô cùng tàn ác.
“Vương, cậu Vương, cậu, cậu chính là thần chủ.”
Nhưng bây giờ, lại tận mắt nhìn thấy thần hộ mệnh của nước R, nhìn thấy diện mạo thực sự của anh, sao có thể không kích động, không hưng phấn chứ!
Đây chính là thần chủ ngang hàng với quốc vương!!!
Lão Ngũ vội vàng xua tay giải thích: “Anh Vương, không phải là tôi nói.”
Nhìn những con người giản dị, mộc mạc này, bọn họ làm việc nghĩa, không chút do dự mà đến giúp anh, trong lòng Vương Bác Thần lập tức cảm thấy ấm áp, cũng không khiển trách lão Ngũ, cười nói: “Không sai, tôi chính là thần chủ. Tôi không ngờ, mọi người lại không sợ nhà họ Lý, đứng ra giúp đỡ tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng chỗ dựa của tôi chính là thực lực của tôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, tôi đã sai rồi, chỗ dựa của tôi chính là mọi người, là những người dân siêng năng, cần cù của nước R!!”