CHƯƠNG 339
Sai lầm mấy người phạm phải, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi gánh vác!
Nghĩ như vậy, không chỉ có một mình anh ta.
Rất nhiều người đều cảm thấy mình rất vô tội.
“Ông nội, năm đó là ông và bác cả hại chết cô Lý Kì, đây là sai lầm mà hai người phạm phải, hai người nên chịu trách nhiệm!”
“Năm đó, chúng con chỉ là một đám trẻ con, không biết gì cả, nghiệp chướng do hai người phạm phải, không nên cho chúng con gánh!”
“Ông nội, cầu xin ông hãy tự sát đi, chúng con không muốn chết, lẽ nào ông muốn để nhà họ Lý tuyệt tử tuyệt tôn sao?”
Lý Nhược Lan, Lý Phi Long và những người khác không phục nói.
Bọn họ cảm thấy bản thân mình rất oan ức, bọn họ không muốn chết như vậy.
“Haha, hahaha.”
Lý Minh vẫn đang cầu xin, giây phút này đột nhiên đứng dậy, nhìn lên bầu trời cười lớn, cười rồi lại cười, nước mắt rơi xuống.
Ông ta lại bị chính con cháu của mình ép tự tử!
Điều này thật xót xa!
Là sự thất bại nhất trong đời này!
Ông cụ đã phát điên!
Người nhà họ Lý nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải bắt ông cụ và Lý Kiệu tự sát, như vậy bọn họ mới có thể sống.
Cho dù nhà họ Lý sụp đổ, cũng không sao, chỉ cần còn sống là được!
“Ba, ba cũng đã già rồi, ba chết cũng không có gì cả, ba suy cho chúng con có được không, suy nghĩ cho con cháu đời sau nhà họ Lý có được không, ba và anh cả không muốn sống, nhưng chúng con vẫn còn muốn sống.”
Người nhà họ Lý lần lượt lên tiếng khuyên ông cụ tự sát.
“Mong ông nội hãy tự sát!!”
“Mong ông nội hãy tự sát!!”
“Mong ông nội hãy tự sát!!”
Người nhà họ Lý đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hét lên.
Lý Thành nhìn bọn họ, vẻ mặt thê lương, hoàn toàn khác với ông cụ oai phong lẫm liệt nhà họ Lý lúc trước.
“Tự tử, tự tử.”
Lý Thành lẩm bẩm, ông ta nhìn Vương Bác Thần, ánh mắt phức tạp, cười một cách thê lương: “Cả đời này của tôi, tính tới tính lui, hại chết cả con gái mình, bây giờ mới biết, nực cười đến mức nào. Bây giờ mới hiểu, sai lầm đáng sợ đến mức nào. Bác Thần, sau khi mẹ cậu chết, tôi nói tôi hối hận, cậu có tin không?”
Lý Thành nhặt kiếm lên, cười khổ nói với Lý Kiệu một câu, sau đó đâm mạnh vào bụng mình.
Trong mắt Lý Thành hiện lên sự đấu tranh, cố gắng nói: “Bác Thần, đừng…đừng tin nhà họ Vương, người phụ nữ kia…không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Nói xong, Lý Thành giống như được giải thoát, thư thái nhắm mắt lại.
Giải thoát rồi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.