CHƯƠNG 261
“Anh ơi!”
“Bính!”
Sắc mặt hai người ông Phương cùng Phương Viên bỗng trở nên tái nhợt, thất thanh kêu lên. Ông Phương bị cảnh này kích thích trực tiếp ngất xỉu.
“Chán sống rồi!”
Vương Bác Thần nổi giận đùng đùng.
Động đến tro cốt người anh em của anh, giết không tha!
Vương Bác Thần nhanh nhẹn bắt lấy hũ tro cốt, anh giận tím mặt, tung cước đạp bay tên đầu trọc đâm thẳng vào tường.
Tề Bắc Vũ phun ra một ngụm máu lớn, ngực đau dữ dội khiến anh ta thở gấp, xương sườn đã gãy!
Anh ta cảm giác xương cốt toàn thân đều như đã nứt ra, giận dữ gào lên: “Mau xông lên cho ông, khụ khụ, chơi chết nó, chơi chết nó cho tao!”
“Thằng nào động thủ thằng đấy chết!”
Đôi mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần quét qua khuôn mặt của đám côn đồ.
Bọn côn đồ bị dọa hoảng sợ giật nảy mình, không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Thật là một ánh mắt đáng sợ!
Lăn lộn trong giang hồ thì chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể biết người đó có lợi hại hay không.
Ánh mắt của người này giống như một con dao, dường như có thể trực tiếp giết người!
Làm sao anh ta lại có được ánh mắt đáng sợ như vậy chứ?
Rốt cuộc người này là ai!
Đám côn đồ không dám xông lên, như chuột thấy mèo, loại sức mạnh áp chế thế này là phát ra từ thực chất bên trong, là sự áp chế đến từ đẳng cấp, là sự áp chế ăn sâu trong máu.
“Á á á, tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Mấy tên côn đồ tâm lý kém đã suy sụp tại chỗ.
Hai chân mềm nhũn, lại bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa cho khiến họ quỳ mọp ra đất.
“Ai dám làm loạn ở đây vậy? To gan quá nhỉ!”
Đúng lúc này, Hồ Kiệt đã rời đi lại mang theo một người quay trở lại.
Không ngờ một người họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới cũng dám lấy danh nghĩa nhà họ để làm loạn trước mặt Thần chủ và thần y Hoa!
Tề Bắc Vũ đứng dậy chỉ vào Vương Bắc Thần, mắng: “Thằng chó kia, mày chết chắc rồi. Chú Hồ nhà tao đã đến. Hôm nay đừng có đứa nào mong sống được mà rời khỏi đây. Bọn chết dẫm, tốt nhất là trả cho tao ba tỷ đi. Nếu không hôm nay dù ai tới thì chúng mày cũng đều phải chết hết!”
“Người thân của ông à?”
Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Kiệt, ánh mắt rất lạnh lùng.