CHƯƠNG 23
Vương Bác Thần đi tới, lại đấm một đấm!
“Chết cho tôi!! Chết cho tôi!! Cô đi chết cho tôi!!
Bụp bụp bụp!!
Từng đấm đấm vào mặt Triệu Phương, Triệu Phương ngay cả cơ hội kêu la cũng không có, đầu bị Vương Bác Thần đấm nát!
Nhưng nắm đấm của Vương Bác Thần không có dừng lại, máu bắn lên mặt anh, Vương Bác Thần vẫn không có dừng.
Mỗi một đấm, mang theo lửa giận ngút trời, mang theo hận ý vô tận, mang theo sự áy náy đối với con gái mà đấm xuống!
“Cô dám ngược đãi con gái của tôi!! Cô dám ngược đãi con gái của tôi!! Cô đi chết cho tôi, cô đi chết đi!!!”
Vương Bác Thần điên rồi, ma nhập rồi, giống như ác ma, tựa như ma quỷ!
Cô dám ngược đãi con gái của tôi, tôi đánh chết cô!! Tôi phải đánh chết cô!! Tôi phải đánh chết cô!!
Tôi phải xé xác cô thành vạn mảnh!! Tôi muốn khiến cô chết không được siêu sinh!
“Người, người là Vương Bác Thần sao?”
Bỗng nhiên, một giọng nói sững sờ, vô cùng uất ức vang lên.
Vương Bác Thần sững người, lập tức tỉnh táo lại, anh có hơi không dám xoay người, có hơi không dám nhìn vào mắt của cô bé!
Là chồng, anh không bảo vệ được vợ!
Là ba, anh không bảo vệ được con gái!
Dã thú, đều biết bảo vệ người nhà của mình!
Mà anh thì sao?
Là thần chủ, vợ con lại bị người ta ức hiếp!
Nước mắt lăn dài trên gò má, Vương Bác Thần nhanh chóng lao tới, ôm lấy Dao Dao, trán tì nhẹ vào trán của Dao Dao, khóc rồi nói: “Là ba, ba là Vương Bác Thần, ba là Vương Bác Thần, xin lỗi, xin lỗi, ba trở về rồi, ba trở về rồi.”
Lục phủ ngũ tạng của Vương Bác Thần dường như quặn thắt, đau tới mức anh không ngừng nôn khan.
Dao Dao sững sờ nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu, tràn ngập sự mờ mịt, tràn ngập sự tủi thân!!
Cô bé cúi thấp đầu, dùng bàn tay đầu vết thương lau nước mắt, vắt mũi, dùng sức để không khóc, giọng nói uất ức đang run rẩy: “Người tại sao không cần con và mẹ, người cũng không thích con sao? Con biết, đều là con không ngoan, là con không tốt, cho nên bà ngoại không thích con, mọi người đều không thích con, là con liên lụy mẹ, không có con thì mẹ sẽ sống rất tốt. Con biết, con là dư thừa.”