CHƯƠNG 162
Vương Bác Thần đang suy nghĩ, Dao Dao luôn kêu ca mình đã muốn ăn lẩu mấy ngày rồi, chờ sau khi chuyện này giải quyết thì sẽ dẫn gia đình đến đây ăn một bữa.
Anh bất giác nói: “Ăn lẩu.”
“Hả? Ăn, ăn lẩu?”
Lời này vừa mới nói ra, lễ tân lập tức ngẩn người.
Đến trung tâm tắm rửa ăn lẩu hả?
Đây là đang cố ý gây sự với chúng ta à?
Canh Phong đứng ở sau lưng hết cả hồn, run rẩy cả nửa ngày mới phản ứng lại.
Chẳng lẽ là thần chủ cố ý?
Không sai, chắc chắn là như thế.
Giống như hỏi “dưa này có chín không”.
Thế là lạnh lùng nói: “Ông chủ nhà chúng tôi nói là ăn lẩu, không nghe thấy hả?”
Lễ tân lại càng cảm thấy đối phương đang đùa nghịch mình, ngay cả diễn viên cũng đã tìm xong rồi.
Chàng trai này thật là đẹp trai quá đi thôi, giá trị nhan sắc không hề thua kém đám tiểu thịt tươi kia, lại không có vẻ ẻo lả, lại còn oai hùng, cảm giác như Chu Lang tái sinh.
“Anh đẹp trai, anh đang đùa chúng tôi hả?”
Nói xong, lễ tân hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ bên bàn tay phải ngã ngớn chạm vào cằm Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhíu mày, thản nhiên nói: “Cách xa tôi ra một chút, trên người cô quá thối.”
Lễ tân đứng hình.
Anh ta nói cái gì?
Anh ta nói trên người mình thối hả?
Có bao nhiêu ông chủ lớn, tổng giám đốc gặp mình, chẳng phải ai cũng muốn bao nuôi mình?
Đàn ông theo đuổi mình có thể xếp hàng cả một vòng trái đất.
Anh ta lại ghét bỏ mình?
Mình chính là vương bài trong tay Trần gia.
“Anh, anh dám nói tôi như vậy? Đợi một lát nữa tôi sẽ bắt anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
Lễ tân tức giận phát điên, không thể kiềm chế được mà hét lên, rất nhanh liền có mười mấy tên đàn em chạy tới.
“Chị Mai, ai gây chuyện vậy?”
“Tiểu Lưu, chính là hai người này, phế hai người bọn họ cho tôi, kêu cái tên này quỳ xuống liếm giày cho tôi.”