CHƯƠNG 143
Mẹ là người có tính cách kiên cường, ôm mình trở về nhà họ Lý, dốc hết tâm huyết để phát triển nhà họ Lý từ một gia tộc không thể bước vào tam lưu thành một gia tộc giàu có nhất ở thành phố Hà Châu.
Bà đã thề là mình sẽ dẫn dắt nhà họ Lý trở thành một sự tồn tại không thua kém nhà họ Vương, bà muốn để người đàn ông đó phải hối hận, muốn để nhà họ Vương hối hận.
Nhưng mà người nhà họ Lý lại lấy oán trả ơn mẹ mình…
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.
Nhà họ Lý, sao tôi có thể bỏ qua cho các người.
Các người nhận tội thì mẹ tôi mới có thể nhắm mắt.
Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ tuyệt đối không thể chuyển kiếp đầu thai, chờ con trai báo thù cho mẹ, để người nhà họ Lý quỳ gối trước phần mộ của mẹ nhận tội, rồi mẹ hẳn đi đầu thai.
“Bác Thần, chúng ta nên về thôi.”
Giọng nói Triệu Thanh Hà đã kéo Vương Bác Thần trở về hiện thực.
Anh vội vàng lau một giọt nước mắt bên khóe mắt, cười nó: “Ừm.”
Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng rơi nước mắt.
Lúc đi ngang qua người nhà họ Triệu, Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Triệu Long, đây chỉ là một bài học mà tôi tặng cho nhà họ Triệu, linh vị của ba vợ tôi thờ trong nhà tổ nhà họ Triệu, nếu như các người không phục thì có thể đến tìm tôi, nếu như đụng chạm vào linh vị, các người sẽ không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Người nhà họ Triệu cúi thấp đầu.
Bọn họ lại bị một đứa cháu rễ dẫm đạp ở dưới chân.
Bọn họ không cam lòng.
Vương Bác Thần, mày cứ phách lối đi, hung hăng đi, chờ đến lúc nhà họ Triệu bọn tao vực dậy trả thù, xem xem mày có còn dám phách lối nữa không.
Tất cả mọi thứ giống như một cái tát vang dội đánh lên trên mặt của người nhà mình ở trước mặt mọi người.
Có một câu thế này: không thể ấn đầu một con lừa bắt nó uống nước được.
Bây giờ người nhà họ Triệu là con lừa bị đè đầu uống nước.
“Một đám ngu.”
Canh Phong khinh thường hừ một tiếng.
Nếu như người nhà họ Triệu thức thời, bây giờ bọn họ vẫn còn cơ hội.
Canh Phong lắc đầu, xem xem người nhà họ Triệu làm như thế nào thôi.
Nhưng mà cái đám ngu này chắc chắn sẽ không hiểu ý tứ của thần chủ.
Nhìn bộ dạng vô cùng phẫn nộ của bọn họ, chắc chắn vẫn còn muốn báo thù.
Ha ha, một đám ngu.