CHƯƠNG 138
Thế là bà cụ và Triệu Long tức đến mức ngất xỉu lại bị đám người lay tỉnh dậy.
“Cái gì, quỳ xuống với Vương Bác Thần?”
Bà cụ Triệu giật mình, lập tức giận đến run rẩy: “Tôi tuyệt đối không quỳ xuống với cậu ta, người nhà họ Triệu tuyệt đối không thể cúi đầu với một tên ở rể.”
Nhưng mà chờ sau khi người nhà họ Triệu nói rõ mọi chuyện, bà cụ Triệu sa sầm mặt, không nói.
Triệu Long bỗng chốc im lặng, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Quỳ gối với một tên đi ở rể.
Đây là sự sỉ nhục với nhà họ Triệu.
Sau này, nhà họ Triệu sẽ trở thành một trò cười.
Nhưng mà nếu không quỳ thì trong tương lai nhà họ Triệu ngay cả cơ hội bước vào nhà thờ tổ cũng không có.
Nếu không quỳ, sau này nhà họ Triệu sẽ không còn gốc rễ!
Sắc mặt bà cụ Triệu tái xanh, bà ta vẫn luôn xem thường Vương Bác Thần.
Nhưng mà kể từ khi Vương Bác Thần xuất hiện, lại giống như là sao chổi, làm cho mọi việc của mình không thuận lợi.
Trước đó, dưới sự ép buộc của Vương Bác Thần bà ta mới bất đắc dĩ quỳ gối với Triệu Thanh Hà.
Lần đó là bởi vì dự án thành phố mới, không quỳ thì không được.
Nhưng mà bây giờ lại phải quỳ xuống cầu xin Vương Bác Thần à?
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Nhưng mà nếu như không quỳ, sau này nhà họ Triệu ngay cả tế tổ cũng không thể.
Phải làm gì đây?
Bà cụ Triệu tức giận muốn phun máu.
Sắc mặt Triệu Long trở nên âm trầm, ông ta đã hiểu đây chính là một cái bẫy, dùng sáu trăm tỷ để làm mồi dụ, cuối cùng lại bắt mình cúi đầu với Vương Bác Thần, cúi đầu với cả nhà Triệu Thanh Hà.
Cái này còn khó chịu hơn là so với việc giết ông ta.
Vô cùng nhục nhã.
Vô cùng xấu hổ.
Triệu Long không nói một lời, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Bà cụ, gia chủ, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định đi, chẳng lẽ lại sau này nhà họ Triệu chúng ta thật sự ngay cả tế tổ cũng không thể thực hiện?”
Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể thôi!
Trong đôi mắt già nua của bà cụ Triệu vằn lên tia máu, bà ta thật sự rất hối hận.
Nếu như trước đó cứ đồng ý để thằng hai vào mộ tổ, vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.
Chẳng lẽ mình thật sự già nên lẩm cẩm rồi?