Một chân bị chém đứt, Vương Kinh Hồng đau đến cả người co quắp.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ông ta biết rõ mục đích của Hắc Tôn Giả, chính là muốn kích thích cháu mình.
Ông ta không thể để Hắc Tôn Giả như nguyện.
"Kêu lên, kêu thảm thiết lên cho bản tôn!"
Biểu hiện của Vương Kinh Hồng, làm Hắc Tôn Giả giận dữ.
Một con kiến hồi, cũng dám phản kháng ông ta.
Vương Kinh Hồng đau đến mức mồ hôi lạnh như mưa, nhưng vẫn không phát ra tiếng.
Con của ông ta chết trong tay súc sinh này, cha của ông ta, nhất định là cũng bị bọn súc sinh này hại chết.
Bây giờ, đảm súc sinh này lại đến đây bức bách cháu của ông ta, ông ta sao có thể để bọn họ như mong muốn.
Vương Kinh Hồng cười gắn, trong mắt là khinh miệt, làm Hắc Tôn Giả cảm thấy bị làm nhục.
Một người phàm, thứ đê tiện, rơi vào trong tay ông ta, lại còn có dũng khí như vậy.
Dám lộ ra khinh thường với ông ta.
Đây là nhục nhã của ông ta.
"Đồ không biết sống chết!"
Hắc Tôn Giả chặt đứt cái chân khác của Vương Kinh Hồng, nhưng Vương Kinh Hồng vẫn như cũ không rên một tiếng, trợn mắt nhìn.
Ông ta sợ mình phát ra chút âm thanh, sẽ kích thích đến Vương Bác Thần.
Ông ta biết rõ, nếu như Vương Bác Thần hoàn toàn thức tỉnh, sẽ làm Hắc Tôn Giả đắc thủ, chỉ sẽ càng tăng nhanh ngày chết của Vương Bác Thần.
Bởi vậy, cho dù ông ta chết, cũng sẽ không phát ra tiếng.
Con của ông ta, cũng thiêu đốt sinh mạng, để hoàn thành sứ mạng của một người cha.
Ông làm cha, tuyệt sẽ không làm cho con và cháu của mình mất mặt.
Người nhà họ Vương, không có hèn nhát!
"Phi!"
Vương Kinh Hồng nhổ một ngụm nước bọt máu lên người Hắc Tôn Giả, đây chính là thái độ của ông ta!
Vương Kinh Hồng ông ta, không phải là kẻ hèn nhát.
Năm đó ẩn nhẫn, chỉ là vì bảo vệ gia tộc.
Mặc dù làm Vương Bác Thần hận nhà họ Vương, nhưng ông ta sẽ không hối hận.
Còn sống, quan trọng hơn tất cả.
Chỉ là chuyện phát triển sau này, nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Chỉ là ông ta không ngờ, nhà họ Lý cũng bị những súc sinh tính toán, làm ra chuyện trời đất khó tha như vậy với Lý Kỳ và Vương Bác Thần.
Thái độ của Vương Kinh Hồng, làm cho Hắc Tôn Giả phát điên.
Trước ông ta còn không quan tâm đến ánh mắt của những con kiến hồi này, nhưng mà bây giờ, thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Vương Bác Thần, đến bước quan trọng nhất của thức tỉnh.
Vương Kinh Hồng lại không phối hợp, điều này làm ông ta giận dữ.
"Muốn chết!"
Hắc Tôn Giả bắt lấy cánh tay của Vương Kinh Hồng, chậm rãi dùng sức.
Vương Kinh Hồng đau đến sắp hôn mê, nhưng mà Hắc Tôn Giả lại luôn giữ ông ta tỉnh táo.
Răng rắc.
Cánh tay trái của Vương Kinh Hồng bị Hắc Tôn Giả bóp nát.
Giống như là lăng trì.
"Bản tôn không tin, xương của ông lại cứng như vậy!"
Hắc Tôn Giả cười lạnh.
Nhưng mà ông ta đánh giá thấp sự kiên cường của Vương Kinh Hồng.
Vương Kinh Hồng sững ngờ vẫn không phát ra âm thanh.
Đám người Triệu Thanh Hà nhìn hình ảnh này, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
Khó có thể tưởng tượng, Vương Kinh Hồng chịu đau đớn đến thế nào.
Loại hành hạ không còn là người này, không phải là người bình thường có thể chịu được.
Mà lúc này, Vương Bác Thần hôn mê giữa không trung, dường như chịu một kích động nào đó, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Trong cơ thể anh, máu tươi đã dừng sôi trào dường như lại bị kích thích, lần nữa bắt đầu sôi trào.
Ý thức của anh tỉnh táo, có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xảy ra bên ngoài.
Chỉ là không có cách nào tỉnh lại, giống như là bóng đè, ý thức tỉnh táo nhưng cơ thể lại không cách nào nhúc nhích. "Để tôi thức tỉnh đi!"
Ý thức của Vương Bác Thần gầm thét.
Anh đã mất đi cha.
"Không được!!"
Vương Bác Thần vô cùng đau khổ.
Người thân của anh, bị người tra tấn trước mặt annh, thế như anh lại bất lực.
Loại tuyệt vọng này, loại bất lực này, không ngừng giày vò anh.