Sự xuất hiện của ông ta khiến dây cung kia trong lòng đám người Khương Lạc Trần lại lần nữa căng lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Nếu như vừa nãy lúc vị Thần Sứ số 10 bị Vương Hạo đánh chết kia xuất hiện đã mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức với thực lực ngang tàng.
Vậy thì thứ mà người áo đen này mang đến lại là sự sợ hãi và bất lực.
Mỗi bước của ông ta đều như đang dẫm lên trái tim của mọi người, khiến người ta khó chịu, dường như trái tim sắp vỡ tung rồi.
Ông ta không giải phóng uy áp nhưng loại khí chất của Chí Tôn Giả khiến tất cả mọi người cảm nhận được sự áp bức, giống như đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.
Chí Tôn Giả!
Cường giả tuyệt thế.
Thần Sứ số 10 vừa rồi đã khiến bọn họ cảm thấy khó chống cự.
Cuối cùng, nếu không phải Vương Hạo đã đánh đổi tính mạng để đánh chết Thần Sử số 10, bọn họ căn bản không thể chống cự.
Nhưng hiện tại, người áo đen này lại mang lại cho bọn họ cảm giác còn mạnh hơn vô số lần so với Thần Sử số 10.
Đối phương chưa làm gì cả, chỉ khí chất thôi đã khiến bọn họ có loại kích thích muốn quỳ xuống hành lễ.
"Đây, đây là cường giả chí tôn của Thiên đình sao? Là cường giả trên Linh Đài Cảnh sao?"
Khương Lạc Trần cười khổ không thôi.
Vốn cho rằng Vương Hạo đánh đổi tính mạng của mình, giết chết Thần Sứ số 10 thì sẽ không sao nữa.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng cường giả thực thụ bây giờ mới xuất hiện.
Xuất hiện khi họ vừa mới có một tia hy vọng và may mắn.
Đập tan mọi hy vọng của bọn họ.
Loại cường giả này, sao có thể chống lại?
Một Thần Sứ số 10 đã có thể nghiền chết bọn họ.
Bây giờ xuất hiện một vị cường giả trên Linh Đài Cảnh, hoàn toàn đập tan hy vọng của bọn họ.
Không nhìn thấy hy vọng.
Hắc Tôn Giả cười nhạt, nói: "Không ngờ thần huyết của nhà họ Vương lại có thể dùng cấm thuật để kích phát, chỉ đáng tiếc, loại thần huyết này không có bất cứ tác dụng gì với chúng tôi, nếu không cũng không cần trả cái giá đắt như vậy."
"Thật không ngờ rằng, một chuyện cỏn con đơn giản như vậy lại khiến nhiều người chết như vậy. Có điều chết cũng chết rồi, một đám phế vật mà thôi."
Không ai đáp lại, Hắc Tôn giả dường như cũng không thèm để ý.
Khương Lạc Trần vốn đã sẵn sàng liều chết một phen, nhưng đối phương vừa nhìn ông ta một cái, ông ta lập tức cảm thấy toàn thân giống như bị giam cầm, không thể nhúc nhích.
A
Chỉ một ánh mắt này đã khống chế được ông ta.
Đây là sức mạnh cấp độ nào chứ?
Đây chính là cường giả chỉ tôn của Thiên đình sao?
Chẳng trách Thiên đình có thể ngự trị phía trên cổ tộc ẩn thế và thế gia hào tộc.
Loại sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng này, e rằng chỉ có thần linh mới có thể sở hữu được.
Hắc Tôn Giả đi giữa không trung, đi tới trước mặt Vương Bác Thần, bật cười nói: "Không cần đau lòng như vậy, cậu chẳng qua là chết một ông bố mà thôi, không có gì to tát cả."
"Hôm nay bản tôn tới chỉ là muốn dẫn con gái cậu đi mà thôi, vốn muốn lặng lẽ mang đi nhưng không ngờ lại bị một đám phế vật làm thành như vậy, có điều không thể không nói, các cậu vẫn là có chút năng lực đẩy"
"Vương Bác Thần, cậu có thể gây ra trận náo động này, không uống chúng tôi đã dốc nhiều tâm huyết như vậy vào cậu. Nhưng thực lực hiện tại của cậu vẫn không đủ, đối với chúng tôi mà nói, không có chút lợi ích gì.
"Còn con gái cậu, bản tôn sẽ mang đi trước, mang đi nghiên cứu một chút, dù sao cậu sở hữu hai loại thần huyết, trong cơ thể con gái cậu cũng sở hữu thần huyết của nhà họ Vương, chúng tôi phải nghiên cứu một chút xem thần huyết của con gái cậu và thần huyết của cậu có chỗ nào không giống nhau không?"
Mọi người đều nhìn ông ta một cách đầy giận dữ.
Tuy nhiên, không nói ra được một lời nào.
Đối phương chưa làm gì mà đã khống chế được bọn họ, ngay cả di chuyển cũng không thể di chuyển.
Ánh mắt của Vương Bác Thần đang phun trào lửa giận, anh hận không thể xé xác lão súc sinh này.
Triệu Thanh Hà nhìn Hắc Tôn Giả với vẻ cầu xin, hy vọng có thể buông tha cho Dao Dao.