Trần Ngọc vỗ vai Vương Bác Thần, nói: "Con trai, mặc dù mẹ chưa từng gặp mẹ của con, nhưng mẹ tin, mẹ con chắc chắn nghĩ giống như mẹ, cho dù bản thân chịu khổ, cũng muốn con sống tốt. Tấm lòng của tất cả ba mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, đều hi vọng con cái của mình bình an. Mẹ biết, có một số chuyện con nhất định phải làm, nhưng đồng ý với mẹ, nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Đôi mắt Vương Bác Thần đỏ hoe, trịnh trọng gật đầu.
Triệu Thanh Hà trách móc: "Mẹ, mẹ xem mẹ đi, cả nhá chúng ta khó lắm mới có một bữa ăn đoàn viên, làm cho bầu không khí trở nên nặng nề như vậy làm gì? Bác Thần cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh ấy biết chừng mực"
Dao Dao ở bên cạnh vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, ngay cả con cũng không còn là đứa nhóc ba tuổi nữa.
Trần Ngọc vừa tức vừa buồn cười nói: "Ăn đùi gà của cháu đi, đứa nhóc không có lương tâm, bà cụ non"
"Hì hì hì.
Dao Dao làm mặt quỷ, sau đó vẻ mặt tràn đầy sự nghiêm túc xử lý chiếc đùi gà.
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Dao Dao, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà nhìn nhau, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra hai vợ chồng đều đang nói: "Đứa bé này chắc chắc kế thừa gen của anh/em nhiều hơn, lúc nhỏ anh/em không có như thế này.
Đứa bé này đúng là không làm được gì, nhưng ăn thì luôn xếp thứ nhất.
Ăn cơm xong, cả nhà lại đi xem phim.
Đây là khoảng thời gian đoàn tụ khó mà có được, cũng chính là kỳ nghỉ hiếm có của Vương Bác Thần.
Nên vô cùng trân quý.
Sau đó, có thể sẽ không có nhiều thời gian để ở bên cạnh gia đình như thế này.
Mà Hàn Đỉnh bên kia cũng biết, khoảng thời gian tiếp theo Vương Bác Thần rất có khả năng không có thời gian về nhà, nên cũng không liên lạc với Vương Bác Thần,
cũng không liên lạc với người khác.
Chuyện bên phía nước A, là ông ta bí mật chỉ định Thần Thiên Các đi đàm phán.
Vương Bác Thần cười nói: "Mẹ, con biết rồi, mọi người không cần lo lắng, mấy người chúng con sẽ bảo vệ quốc gia. Tình hình năm đó sau này sẽ không xuất hiện nữa, chúng con cũng không cho phép xuất hiện tình hình đó nữa"
Đúng lúc này, xuất hiện một giọng nói không dược dịu dàng, vô cùng chói tai: "Bộ phim này quay quá khoa trương rồi? Người bình thường sao có thể bất động một lúc đã biến thành băng rồi? Có chút thường thức có được không? Mấy bộ phim điện ảnh trong nước đúng là ngày càng chả ra sao, ngoài quay mấy kiểu tuyên dương, yêu nước như thế này, còn biết quay cái gì? Vẫn là phim điện ảnh bom tấn xem hay hơn.
"Lúc nào mới có thể quay chân thực một chút? Năm đó chúng ta có thể thắng, không phải dựa vào mấy người bị đông chết kia, mà là người nước A phản đối chiến tranh, không muốn đánh nữa. Hơn nữa chúng ta có thể đánh thắng, đó đều dựa vào người chất thành đống, chết rất nhiều người."
Nghe thấy những lời này, Trần Ngọc đột nhiên cảm thấy khó chịu, đứng dậy chỉ vào chàng trai trẻ kia nói: "Cậu còn có chút lương tâm nào không? Cậu biết băng điêu liên không hả, đây là sự thật lịch sử! Hơn nữa, cái gì mà dựa vào người chất thành đống? Cậu nói chuyện có suy nghĩ không đó? Năm đó, chiến thuật của chúng ta ngay cả trường quân sự bên nước A còn đang học. Hơn nữa, tuyên dương, yêu nước có gì là sai? Không yêu nước thì ngày ngày được tuyên truyền ở khắp mọi nơi, chúng tôi yêu nước dựa vào cái gì mà không tuyên truyền? Một người trẻ như cậu, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy."