CHƯƠNG 11
Một người đàn ông mặc đồ dã chiến, lưng đeo dù, trực tiếp từ tầng 12 phá cửa mà vào!
Xuất hiện như thiên thần!
Triệu Thanh Hà ngây ngốc, si dại nhìn anh.
Hồ Hách ngây dại, mặt mày vặn vẹo.
Vương Bác Thần!
Vương Bác Thần vậy mà đến rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần lao tới, ôm cô vào trong lòng, nước mắt trào ra, hô hấp mang theo sự đau đớn, dịu giọng nói: “Thanh Hà, anh tới rồi!”
Nhìn thấy Vương Bác Thần, sợi dây thần kinh căng cứng của Triệu Thanh Hà lập tức đứt. Mọi uất ức giống như thủy triều mà dâng lên.
“Bác… Bác Thần…”
Ngay lập tức, sự vui sướng, mệt mỏi đã khiến Triệu Thanh Hà ngất đi trong lòng Vương Bác Thần.
“Không sao rồi, không sao rồi, anh tới rồi, đừng sợ, đừng sợ, không ai có thể ức hiếp em được nữa.”
Vương Bác Thần vỗ nhẹ vào vai của Triệu Thanh Hà, đặt cô lên giường, dùng áo khoác quân đội của mình đắp lên, sau đó bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Hồ Hách.
Một ánh mắt này, sát khí đằng đằng, lửa giận ngút trời!
Một ánh mắt này, như nộ long, tựa ác ma!
Một ánh mắt này, trời run sợ, đất rung chấn!
Tất cả lửa giận ngút trời, sát ý cuồng bạo, cuối cùng rít ra từ trong kẽ răng của Vương Bác Thần, biến thành ba từ!
“Mày – tìm – chết!”
Hồ Hách còn đang sững sờ, vừa rồi call video với Vương Bác Thần, bối cảnh đằng sau Vương Bác Thần là ở Tây Bắc.
Lúc này mới qua bao lâu, Vương Bác Thần sao lại xuất hiện ở đây rồi?
Hồ Hách còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Bác Thần đấm một đấm vào mặt anh ta.
Hồ Hách chỉ nhìn thấy một nắm đấm lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt anh ta.
“Dám ức hiếp vợ của tao!!”
Sắc mặt của Vương Bác Thần vô cùng âm trầm, ánh mắt cuộn trào sát khí kinh người, lại “bụp bụp” hai đấm vào mặt Hồ Hách!
Đấm hai đấm, đánh cho mặt Hồ Hách nứt ra, sững sờ một lúc mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống xin tha.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, là nhà họ Triệu đưa đến, không có liên quan tới tôi…”