Ông Brown dẫn theo người bước xuống máy bay, tay cầm súng, khí thế hung hăng bước tới, trên người còn mang theo bộ dạng của một tên xã hội đen.
Có thể kinh doanh buôn bán vũ khí đều là những người không cần mạng.
Nếu như là người bình thường, chỉ cần bộ dạng này của ông ta là đã có thể hù chết người.
Locke sốt ruột gọi ông Brown: "Ba ơi cứu con với, ba đừng bỏ qua cho cái tên khỉ đã vàng này."
Lúc này, Vương Bác Thần vừa hay hút thuốc xong, anh nhẹ nhàng bắn tàn thuốc đi, bộp một tiếng, tàn thuốc liền bay ra rơi vào mặt ông Brown.
Ông Brown bị đau che mặt lại, lúc nhìn thấy rõ gương mặt của Vương Bác Thần, ông ta bỗng nhiên run lên một cái, phía dưới nóng lên, một dòng chất lỏng màu vàng chảy dọc theo chân tí tách rơi xuống đất.
Sợ đến tè ra quần.
Ông Brown tè cả ra quần.
Ông ta cảm giác như linh hồn của mình muốn bay ra khỏi cơ thể.
Sao lại là tên ác ma này chứ?
Mẹ nó!
Phải làm gì đây?
Mấy năm trước, tên ác ma này đã đồ sát người trong bảng sát thủ thế giới, đến nay bản sát thủ vẫn còn trống không.
Không có sát thủ nào dám ghi tên.
Cũng không có tư cách ghi tên.
Bởi vì tên ác ma này còn không có mặt trong bảng sát thủ thì những người khác không có tư cách đó.
Là vua sát thủ chân chính - Thần!
Nhìn thấy ông Brown, Vương Bác Thần không khỏi bật cười.
Anh không ngờ lại thật sự là người mà năm đó mình đã thả đi.
Năm đó, bài kiểm tra xuất sư của mình chính là trở thành vua sát thủ, anh liền lấy chữ Thần làm biệt hiệu cho mình.
Lúc đó, anh còn chưa đeo mặt nạ đại thánh mà mẹ để lại, nhưng người nhìn thấy gương mặt thật sự của anh thì cũng không đến mười người, những người còn lại thì đều đã chết hết rồi.
Sau đó, anh trở lại quân đội, đeo mặt nạ đại thánh, đạt được uy danh thần chủ nước R.
Bịch.
Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng mà ông Brown đã trực tiếp quỳ xuống, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Kia ba?"
Locke ngơ ngác.
Ba bị làm sao vậy?
Vừa mới đến nơi mà đã quỳ xuống với người ta?
Locke cảm nhận được một sự run rẩy phát ra từ trong linh hồn, người có thể khiến ba của anh ta sợ hãi như thế, chẳng có được mấy người.
Mà đây còn là địa bàn của gia tộc Brown bọn họ.
Anh ta mới ý thức được mình đã đắc tội với một nhân vật có tầm cỡ nào.
Đối phương không hề nói một câu nào, còn ba của anh ta đã quỳ.
Cho dù tổng thống nước A có đến đây, dựa vào thân phận hiện tại của ba anh ta thì cũng chưa chắc sợ đến mức này.
Nhưng trước mặt người trẻ tuổi này, anh ta cảm thấy ba mình giống như là một con chó.
Không sai, chính là một con chó sợ đến vỡ mật.
Rốt cuộc thì người này là ai?
Ông Brown không hề để ý đến con trai mình, ông ta quỳ gối lết lết tới trước mặt Vương Bác Thần, nơm nớp lo sợ nói: "Ngài Thần tôn quý, người hầu của ngài, Wright Brown xin nghe theo mệnh lệnh của ngài."
Cái gì?
Mình nghe thấy cái gì vậy?
Ba mình lại nói ông ấy là người hầu của anh ta?
Dường như Locke cũng đã quên đi cảm giác đau đớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Đừng nói là anh ta, ngay cả Kiều Thanh Phong cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngơ ngác.
Vương Bác Thần chưa từng nhắc tới thân phận sát thủ với bọn họ, đây chẳng qua chỉ là chuyện mà anh bị Lâm lão đầu kêu làm sau khi huấn luyện một tháng.
Đó cũng là lần đầu tiên huyết mạch của anh thức tỉnh.
"Chúng ta cũng coi như là người quen cũ, chỉ là tôi không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở một tình huống như vậy."
Vương Bác Thần cười cười, nhưng ông Brown lại run rẩy cả người.
"Không cần phải sợ tôi như vậy, lần này không giết ông đâu, nhưng mà con của ông đã chọc giận tôi thì phải bồi thường."
Nghe xong lời này, ông Brown vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, tôi chắc chắn sẽ bồi thường, tôi chắc chắn sẽ bồi thường mà, mời ngài nói con số."
Vương Bác Thần thản nhiên nói: "Tổng tài sản gia tộc Brown các người hơn ba mươi tỷ, vậy thì bồi thường cho tôi hai mươi tỷ đi. Thanh Phong, gửi số tài khoản cho ông ta."
Nói xong, Vương Bác Thần cũng không thèm quan tâm ông ta có đồng ý hay không, anh liền bước ra khỏi sân bay.
Kiều Thanh Phong mờ mịt gửi số tài khoản cho ông Brown rồi vội vàng đuổi theo.