Trần Phong là bạn học của Vương Bác Thần, mấy tháng trước vừa mới bị anh đánh cho gãy hai chân ở cổng hội đấu thầu, sau đó cũng có mặt ở buổi họp lớp, đảm bảo là sau này sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa, chắc chắn sẽ hối cải mà làm người.
Là bạn học, anh đã cho Trần Phong một cơ hội.
Chỉ là không ngờ Trần Phong vẫn ngựa quen đường cũ, lại để đàn em đi cho vay nặng lãi, thủ đoạn còn tàn nhẫn như thế.
Nếu như thật sự là anh ta làm, vậy thì không cần phải tiếp tục giữ lại anh ta làm gì.
Bao gồm cả nhà họ Trần đều phải điều tra cho cẩn thận.
Trước khi đối phó với ẩn thế cổ tộc, anh quyết định dọn dẹp những thứ chướng khí mù mịt ở thành phố Hà Châu cho thật sạch sẽ, đảm bảo cho sự an toàn của Triệu Thanh Hà.
Nhưng mà trước đó anh còn phải đến tổ chức God một chuyến, tiêu diệt tổ chức này.
God lại dám để ý đến vợ và con mình, xem ra là có một số người ở nước A chê đầu mọc ở trên cổ quá nặng.
“Tên kia, có gan thì mày đừng có đi, cậu Trần sắp đến rồi”
Tam gia nhìn thấy Vương Bác Thần đang ngẩn người, tưởng là anh sợ, lập tức khích tướng.
“Tôi chờ.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Vốn dĩ anh có thể để Tư Lam ra tay giải quyết đám cặn bã này.
Nhưng như thế thì không thể hình thành sự uy hiếp.
Trước khi rời đi, anh muốn để lại một sự uy hiếp kinh khủng ở thành phố Hà Châu, để bọn họ biết rằng chồng của Triệu Thanh Hà có thể nghiền nát bọn họ dễ như trở bàn tay, để bọn họ phải run sợ trước khi muốn đối phó với Triệu Thanh Hà.
Anh muốn để cái tên Vương Bác Thần này trở thành bóng ma tâm lý trong nhóm côn đồ ở thành phố Hà Châu.
Anh muốn để những người đánh chủ ý vào vợ và con anh khi nghe thấy cái tên này thì phải sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, có một chiếc xe thể thao gầm rú chạy tới.
“Lão Tam, ai dám động đến ông?”
Trần Phong xuống xe, còn chưa chú ý đến Vương Bác Thần, ánh mắt vừa mới đảo qua thì cả người liền như pho tượng, hai chân nhịn không được mà run rẩy.
Vốn dĩ chân đã bị gãy, bây giờ lại như bắt đầu cơn đau.
Trần Phong vội vàng vịn lấy cửa xe, hai chân của anh ta như nhũn ra, phải cố gắng hết sức mới có thể để mình đứng vững.
Tam gia vội vàng đi tới, đổi trắng thay đen mà nói: “Cậu Trần, chính là cái thằng ranh đó đã đánh tôi đấy, đàn em Cẩu của tôi chơi ở đây xảy ra xung đột với cậu ta, bị cậu ta đánh cho một trận, tôi đến muốn giúp Cẩu đòi lại công bằng, vậy mà cậu ta lại dám giết Cẩu ngay trước mặt tôi, còn đánh cho đàn em của tôi tàn phế. Cậu Trần, cậu nhìn đi, mặt của tôi cũng bị cậu ta đánh cho sưng lên rồi, cậu nhất định phải ra mặt giúp tôi, tôi muốn tử chi của thằng ranh đó, sau đó chậm rãi hành hạ nó đến chết.”
Trần Phong nhẹ giọng nói: “Nhẹ rồi.”
Tam gia sửng sờ: “Cậu Trần cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để nó chết dễ dàng như vậy đâu. Nó là cao thủ võ đạo, năng lực sống chắc chắn rất mạnh, tra tấn một hai tháng cũng sẽ không chết.”
Bốp.
Trần Phong đột nhiên lại đấm một đấm vào mặt Tam gia, đánh đến nỗi răng cửa của Tam gia bị gãy rơi lịch bịch mấy cái, mắt thì nổ đom đóm.
Trần Phong trầm giọng nói: “Ông hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi nói là anh Vương đánh ông vẫn còn nhẹ.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, anh không ngăn cản.
Anh cũng muốn xem xem Trần Phong sẽ giải thích với anh như thế nào.
Tóc vàng đứng bên cạnh nhìn thấy mà đơ người, cảm giác đầu óc của mình không còn dùng để suy nghĩ nữa.
Sao Tam gia lại bị cậu Trần đánh vậy?
Cậu Trần không phải là chỗ dựa của Tam gia à?
Ông chủ quán bar trốn trong góc lén lút nhìn, theo bản năng nói vài câu mẹ kiếp, chết tiệt, người trẻ tuổi đó, mẹ nó, rốt cuộc là ai mà lại đáng sợ như thế, sao cậu Trần lại đánh Tam gia.
Lúc này Trần Phong nào dám nói một câu thừa thải, anh ta chỉ biết đánh Tam gia càng thảm thì anh ta mới có cơ hội sống sót.
Mẹ kiếp, cái vòng luẩn quẩn này lại quay trở về, vất vả lắm mình mới có cơ hội ra oai, thế mà lại gặp gỡ thần chủ.
Chết tiệt, có phải là mình và thần chủ khắc nhau không.