Chỉ huy ở đây là một vị lão giả khoảng sáu mươi tuổi, dấu tròn màu đỏ ở vị trí trán chính tỏ tu vi đạt đến Dung thần cảnh. Trần Cảnh nhìn vị này khá quen, có vẻ là người của tổng bộ, mấy năm trước trong cuộc họp của gia tộc có lẽ cậu đã nhìn thấy.
Lúc này đang có một cuộc họp diễn ra trong phòng, Trần Cảnh nhẹ nhàng trốn vào một góc khuất để nghe. Qua nội dung câu chuyện, Trần Cảnh đã hiểu phần nào tình hình hiện tại ở đây.
Sau trận chiến năm đó, toàn bộ người của các gia tộc đều rút ra ngoài, chỉ còn đóng lại ở khu vực lối vào này. Mà đám yêu thú cũng không hề tấn công ra bên ngoài, xem ra giữa hai bên có thỏa thuận gì đó.
Nhưng có một điều khiến Trần Cảnh kinh ngạc hơn nữa, theo cách nói của họ thì cuộc chiến mới kết thúc khoảng một năm rưỡi. Nhưng theo sự tính toán của cậu rõ ràng đã tu luyện trong Lạc thần cảnh không dưới ba năm, không lẽ bí cảnh đó cũng có sự khác biệt về thời gian với bên ngoài.
Những người ở đây đều ra ngoài từ sớm nên không rõ chuyện xảy ra bên trong, những vị Hiền nhân khi ra ngoài cũng có vẻ đều giữ bí mật nên thông tin càng ít. Nhưng có vẻ tình hình vẫn ổn, cha cậu và các vị trưởng lão đều bình an ra ngoài, đây cũng được coi là một tin tức tốt.
Mà trong cuộc họp Trần Cảnh cũng thấy mọi người nhắc đến tên cậu, ngưởi trấn thủ ở đây còn có một nhiệm vụ đặc biệt đó là do thám tung tích của cậu. Xem ra việc cậu mất tích cũng không còn là bí mật nưã.
Phải nói số của Trần Cảnh khá may mắn, vốn cậu còn chưa biết phải đợi khi nào cổng phía trước mới mở ra để trở về kinh thành, thì ngay ngày hôm sau có một đoàn người ngựa vận chuyển theo thảo dược và đám da, lông yêu thú trở về tổng bộ.
Vừa hay cậu có thể đi cùng đoàn xe này trở về. Lén lút trộm một bộ quần áo của một tên thị vệ, cậu thay đồ, lại hóa trang, ngụy trang tu vi của mình trà trộn vào đám thị vệ của đoàn xe. Do đoàn xe này đến từ ba khu vực khác nhau nên nhiều người không quen biết nhau, tạo điều kiện thuận lợi cho cậu trả trộn mà không ai nghi ngờ.
Cậu lấy một cái tên giả là Phong, lại ẩn giấu tu vi xuống cấp mười hai, lệnh bài của gia tộc cậu vẫn còn giữ nên không khiến ai nghi ngờ. Thấy cậu trẻ tuổi nhưng đã có tu vi ngự nhân sư cấp mười hai, lại nhanh nhẹn hoạt bát nên đội trưởng của đội hộ vệ còn rất thích cậu.
Đội trưởng đội hộ vệ tên Quang, ba mươi sáu tuổi, tu vi Hóa thần cảnh trung kỳ, cũng tính là một cao thủ. Vị này là một trong số các đội trưởng của ngoại vệ, nhìn trang phục và tu vi thì vị trí có lẽ xếp ngoài top bốn mươi.
Nhìn số lượng khoảng một trăm sáu mươi người, trong đó một trăm hai mươi người mặc trang phục áo lam viền trắng, chính là nhân số đẩy đủ của một đội ngoại vệ. Bốn mươi nguời còn lại thì mặc trang mục áo cam, là hộ vệ từ thành Phú Xuân điều đến, Trần Cảnh chính là lẫn trong đám người này.
Cộng thêm số lượng phu khuân vác và đánh xe, tổng cộng khoảng năm trăm người và năm mươi chiếc xe ngựa lớn. Do số lượng người và hàng hóa lớn nên tốc độ di chuyển khá chậm chạp, mất tận gần chục ngày mới đến được bên ngoài thành Phú Xuân.
Nhưng đoàn xe chỉ dừng lại một chút ở trạm tiếp tế bên ngoài chứ không vào thành, ngày hôm sau liền lên đường nên Trần Cảnh không có cơ hội đến gặp Trần Khải. Theo tốc độ như thế này có lẽ sẽ mất khoảng một tháng để trở lại kinh thành.
Lần này trở về khá thong thả, không gấp gáp như khi đến, cũng không lo gặp phải sự tập kích của người khác nên Trần cảnh cũng khá nhàn nhã. Mỗi ngày đều là cưỡi ngựa chậm rãi đi theo đoàn xe, tối thì tranh thủ tu luyện một chút.
Hiện giờ hệ thống kinh mạch của Trần Cảnh đã khá hoàn thiện, ở trạng thái bình thường nếu Trần Cảnh không áp chế thì cơ thể cậu sẽ tự hấp thu và chuyển hóa khí ở môi trường xung quanh, mặc dù rất nhỏ bé nhưng tính tổng cả ngày thì lượng khí tích lũy được cũng rất khả quan.
Hơn nữa từ lần thi triển thành công hỗn độn dẫn khí thuật lần thứ hai, có vẻ một trăm linh tám huyệt đạo đã xảy ra bién hóa nào đó. Hiện giờ khi tu luyện động tĩnh của Trần Cảnh gây ra đều rất nhỏ bé.
Thậm chí biến đổi của khí xung quanh còn không bằng một ngự nhân sư cấp mười hai. Nhưng nếu là cao thủ sẽ nhận ra một điều, khí mà Trần Cảnh hấp thu vào trong cơ thể có độ tinh khiết cao hơn mấy lần người khác.
Nhìn bề ngoài có vẻ cậu không hấp thu được quá nhiều khí nhưng chỉ có bản thân Trần Cảnh hiểu hiệu xuất tu luyện của cậu cao hơn gấp mấy lần người thường.
Chính vì như vậy mà hiện giờ mặc dù cơ thể Trần Cảnh không ngừng hấp thu khí từ xung quanh nhưng lại không tạo ra bất cứ động tĩnh gì tới môi trường.
Trong đoàn xe người có tu vi cao nhất là vị đội trưởng kia, mà tu vi của ông ta không đủ để cảm nhận được sự thay đổi khí xung quanh cơ thể Trần Cảnh.
Cứ như vậy gần một tháng trôi qua, nhờ tính cách cởi mở mà Trần Cảnh đã làm quen được rất nhiều người trong đoàn. Mà từ những người này,đặc biệt là từ vị đội trưởng tên Quang, Trần Cảnh đã biết được đại khái tình hình của gia tộc và vương triều trong hơn một năm qua.
Sau khi trận chiến kết thúc các thế lực đều trở lại bản doanh của mình, có vẻ các bên đều bị tổn thất tương đối nên cần thời gian để khôi phục. Tình hình tạm thời yên ổn.
Mà chuyện Trần Cảnh đột ngột mất tích khiến cao tầng của họ Trần một phen lo lắng, nhưng theo lời của quản gia Trần Quân kể lại, cha cậu Trần Thừa đã phán đoán có thể cậu được truyến tống đến một địa điểm nào đó, tạm thời chưa thể thoát ra.
Vì nhiều lý do mà mọi người không thể nán lại bên trong hòang thành nên buộc phải lui ra ngoài, việc tìm kiếm tung tích của cậu vẫn được tiến hành liên tục. Vốn mọi người nghĩ có lẽ sẽ như lần trước, Trần Cảnh sẽ biến mất đâu đó vài tháng là cùng nhưng không ngờ cậu mất tích một năm rưỡi, mọi người cũng bắt đầu cho rằng có lẽ cậu không thể quay lại được nữa.
Hiện giờ tuy vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng hy vọng cũng không quá nhiều. Trần cảnh nghe xong chỉ biết thở dài. Nếu là ba năm như khi ở trong bí cảnh, có lẽ tất cả đều sẽ nghĩ cậu tèo luôn rồi.
Nhưng chuyện của Trần Cảnh chỉ là việc nội bộ của họ Trần, mà một sự kiện khác mới là tâm điểm của cả vương triều. Không, phải nói là tâm điểm của cả nhân giới mới đúng. Đó chính là kỳ tuyển sinh của thư viện Hồng Bàng.
Cách đây hai tháng, thư viện Hồng Bàng gửi thư đến tất cả các thế lực trên nhân giới về việc tuyển sinh cho thư viện. Thông thường khoảng hai đến ba năm thư viện sẽ tổ chức tuyển mộ một đợt. Số lượng từ khoảng hai trăm đến ba trăm người.
Đừng nhìn con số đó mà tưởng nhiều, nhưng nếu chia cho các thế lực của nhân giới thì chẳng còn lại bao nhiêu. Chỉ riêng vương triều đã có tới hai mươi mấy cái, tứ đại thương hội, mười hai đại tông phái. Cộng vào đã khoảng hơn bốn mươi thế lực lớn.
Chưa kể đến hàng chục đại gia tộc, hàng ngàn gia tộc nhất lưu. Thực sự cơ hội để vào được Hồng Bàng thư viện quá nhỏ bé. Theo ước tính hiện giờ nhân giới Hồng Bàng có khoảng bốn mươi đến năm mươi tỷ người. Như vậy tỷ lệ để vào được thư viện quả thực nhỏ bé đến không tưởng.
Quy tắc tuyển chọn rất đơn giản, mỗi vương triều sẽ có năm mươi chỉ tiêu dự thi, mỗi đại tông phái có ba mươi người, mỗi đại gia tộc và đại thương hội có hai mươi người. Ngoài ra có năm nghìn chỉ tiêu được tham gia thông qua bài kiểm tra sơ khảo do thư viện tiến hành.
Như vậy số lượng người tham gia bài thi cuối cùng sẽ có khoảng gần vạn người. Tỷ lệ chọi là khoảng một phần năm mươi. Nhìn thì không kinh khủng như tỷ lệ ban nãy nhưng nên nhớ rằng những người đại diện cho các thế lực chẳng kẻ nào là gà mờ cả, độ khốc liệt không cần nghĩ cũng biết.
Họ Trần là một đại gia tộc nên lẽ dĩ nhiên sẽ có được hai mươi chỉ tiêu. Việc lựa chọn sẽ được tiến hành vào đầu tháng tới. Trần Cảnh nhẩm tính còn khoảng hai mươi ngày, thời gian vẫn rất thoải mái cho cậu.
Với thực lực hiện giờ Trần Cảnh đã thừa sức để vào thư viện. Tiêu chí tuyển chọn của thư viện Hồng Bàng là những thiếu niên từ mười hai đến mười năm tuổi, tu vi thấp nhất phải đạt đến ngự nhân sư cấp mười.
Nhưng đó chỉ là điều kiện ban đầu mà thôi, điều kiện thứ hai chính là phải vượt qua bài thi cuối cùng ở thư viện để đánh gái thực lực và tiềm năng. Nên việc tu vi thấp hơn vẫn vào được thư viện là chuyện rất bình thường.
Mười ngày trôi qua, cuối cùng Trần Cảnh đã quay trở lại kinh thành. Cảm nhận được khung quảnh quen thuộc, Trần Cảnh có chút xúc động. Mấy năm qua ở trong một nơi bị cách biệt với thế giới bên ngoài, cái cảm giác cô độc đó không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Sau khi đoàn xe tiến vào phủ tổng bộ, Trần Cảnh nhân lúc mọi người bận rộn mà lén đi về phía phủ của tộc trưởng. Vì không muốn mọi người chú ý nên Trần Cảnh đi vào từ cửa phụ, chính là cửa cậu dời đi.
Nhìn cánh cổng quen thuộc, Trần Cảnh có chút xúc động. Đi đến trước cửa phủ, cậu bị thị vệ ngăn lại.
- Đứng lại, đây là phủ tộc trưởng, là trọng địa của tổng bộ, người không có phận sự không được ra vào.
Quá vui mừng Trần Cảnh quên mất mình đang mặc trang phục của thị vệ, định nói ra thân phận của mình nhưng nghĩ đến tình hình nhạy cảm hiện giờ nên Trần Cảnh liền thay đối chủ ý.
- Hai vị đại ca, không biết có thể chuyển lời đến đại quản gia Trần Quân giúp tôi được không, tôi có chuyện muốn nói với ngài ấy.
Mấy người thị vệ thấy trang phục của Trần Cảnh chỉ là thị vệ bên ngoài, thậm chí còn không phải ngoại vệ thì khá lưỡng lự. Không biết có nên thông báo đến đại quản gia hay không, phải biết rằng đại vị của Trần Quân trong họ Trần rất đặc biệt, gần như ngang hàng với trưởng chi chính nên không phải ai cũng gặp được.
Thấy được vẻ do dự của mấy người thị vệ, Trần Cảnh liền nói thêm.
- Phiến các vị cứ nói tôi là người quen của Trần Khải, Trần Cảnh hai vị công tử, hơn nữa cũng rất thân với Trần Quân đại quản gia.
Thấy Trần Cảnh nhắc đến cả hai vị công tử, mấy người thị vệ nhìn nhau, sau đó có một người đi vào trong phủ, một người khác nói với Trần Cảnh.
- Vị huynh đệ này xin chờ một chút, chúng ta sẽ thông báo cho đại quản gia biết.
Rõ ràng khi thấy Trần Cảnh nói có quen biết với hai vị công tử, thái độ của những thị vệ cũng có chút chuyển biến, dù sao chẳng có ai lại dại đột đến mức nói dối ngay trước mặt phủ tộc trưởng cả.
Một lúc sau, một tên thị vệ dẫn theo một vị lão giả đi ra. Vị lão giả ban đầu nhìn thấy Trần Cảnh thì khá kinh ngạc, khuôn mặt này rõ ràng rất lạ với ông. Thoạt nhìn còn rất trẻ, tại sao lại nói rất thân quen với ông.
Đang định hỏi lại thì thấy người thiếu niên đang nhìn mình mỉm cười, ánh mắt này nhìn khá quen. Bất giác nghĩ đến khả năng nào đó, vị lão giả vội vàng sử dụng tinh thần lực để dò xét. Một lúc sau, đôi mắt của vị lão giả đỏ lên, miệng lắp bắp.
- Cậu, cậu là..