Cùng lúc đó, đánh ra một quyền, Tanboku Ichigo lập tức cảm giác được áp chế mạnh mẽ trong lồng ngực, khiến cho thân hình ông ta lập tức lui lại phía sau.
Ai ngờ, Diệp Vô Phong ra quyền là giả, phía dưới bay lên một chân, hung hăng đá vào đũng quần của Tanboku Ichigo.
Nếu như cú đá này đá lên, Tanboku Ichigo sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn mà không chết, sợ tới mức hắn ta lùi lại né tránh, tuy rằng khó lắm mới né tránh được, vẫn bị ngón chân của Diệp Vô Phong quét qua đùi một chút, xương cốt đau đớn dữ dội.
“Diệp Vô Phong, hôm nay không phải mày chết chính là tao mất mạng!!” Tanboku Ichigo giống như con sư tử giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn một tiếng lần xông về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhìn Tanboku Ichigo tức giận, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, cái anh muốn chính là hiệu ứng này, nhẫn đao nổi tiếng chính là quỷ dị, muốn người sử dụng kiếm bình tĩnh, nhưng hiển nhiên người trước mặt này đã mất đi chừng mực, nói như vậy nhẫn đao này cũng không hề là nhẫn đao. Sau khi chém lung tung, bước chân của Tanboku Ichigo dần dần hỗn độn, khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo.
“Diệp Vô Phong, mày đi chết đi!” Tanboku Ichigo bắt lấy sơ hở của Diệp Vô Phong, đánh úp lại một lần nữa, lúc này đây lại sử dụng “Thứ” như cũ, chỉ có điều lại là tay trái thành thứ tay phải tách ra, rõ ràng là muốn làm cả hai khiến cho Diệp Vô Phong không thể tránh được.
Diệp Vô Phong tức giận gầm lên một tiếng, chân khí xẹt qua đôi tay, trên hai tay hắn còn đọng lại một tầng chân khí màu tím, ở dưới ánh trăng trông cực kỳ kỳ quái.
“Đoạt đao thức!” Diệp Vô Phong hét lớn một tiếng.
“A……” Theo Tanboku Ichigo hét lên một tiếng kinh hãi, thanh kiếm ngắn trong tay bị Diệp Vô Phong xảo diệu mà đoạt đi rồi. Trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được. Vốn tưởng rằng lúc thanh kiếm ngắn của mình phải đâm vào trong cơ thể đối thủ, lại bỗng nhiên phát hiện bước chân của mình rốt cuộc không cách nào bước lên được, cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy một đôi bàn tay to đang gắt gao mà cầm thân kiếm dài của mình, khiến cho mình không cách nào bước được nửa bước.
Đồng thời, thanh kiếm ngắn của tay trái, cũng bị Diệp Vô Phong cướp đi. Mũi đao vừa lúc nhắm ngay bụng mình.
Diệp Vô Phong mang theo cười lạnh, nhìn Tanboku Ichigo, nói: “Nếu như mày không muốn chết, thành thật nói cho tao biết, đại đội lính đánh thuê của Murasaki Hatsuyuki, hiện tại đang ở đâu?”
Tanboku Ichigo thở dài nói: “Nếu không phải trước đây tao bị thương, chưa chắc mày đã phá được song đao của tao. Diệp Vô Phong, tên khốn nạn này, chúng tao là võ sĩ Đông Dương có khí tiết thà chết chứ không chịu nhục. Tao sẽ không nói cho mày biết.”
Diệp Vô Phong lạnh giọng nói: “Sắp chết đến nơi rồi, mày còn cãi bướng! Tao đây sẽ thành toàn giúp mày.” Diệp Vô Phong nhớ tới tên này đã giúp lính đánh thuê Hắc Điện tà ác, bàn tay to đẩy về phía trước, động tác chuôi dao hoàn toàn nhất trí đi vào cơ thể của Tanboku Ichigo.
Nhìn thi thể của Tanboku Ichigo ngã xuống, Diệp Vô Phong nhặt khẩu súng bắn tỉa của Tanboku Ichigo lên, vội vàng vào hang động, “Thư Âm, em không sao chứ?”
Tháo dây trói cho Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm lập tức nhào vào trong lồng ngực của Diệp Vô Phong, “Vô phong, em sợ hãi muốn chết. Em lo lắng sau này sẽ không còn được gặp lại anh.”
Diệp Vô Phong an ủi nói: “Thư Âm, tên Đông Dương kia đã bị anh giết chết. Chỉ có điều, nơi này rất không an toàn, anh lo rằng bọn họ sẽ phái quân bộ đội lớn qua đây. Trước tiên anh đi kiểm tra quân địch một chút.”
Diệp Vô Phong cầm khẩu súng trường bắn tỉa, trở về cửa hang động, dùng khẩu súng trường bắn tỉa nhắm chuẩn kính, bắt đầu kiểm tra cẩn thận tình hình xunh quanh.
Khẩu súng của tên Tanboku Ichigo này cấu hình không tồi, có chứa chức năng nhìn ban đêm bằng quang học, Diệp Vô Phong kiểm tra một chút, không phát hiện điều gì lạ thường. Dựa vào hồi ức, phi cơ vừa rồi bay ngang qua, dường như cũng không mang đến nhiều quân địch.
Đột nhiên, trong không trung truyền đến một tiếng gầm rú, một đoàn phi cơ trực thăng bay tới đây ngược với mặt biển.
Trong lòng Diệp Vô Phong rùng mình, “Nhất định là phi cơ trực thăng của lính đánh thuê Hắc Điện.”
Anh cầm khẩu súng trường bắn tỉa của Tanboku Ichigo lên, quan sát nơi xa một lần nữa, Diệp Vô Phong nhìn thấy ở trên một hòn đảo nhỏ lân cận, bốc cháy lên một đám pháo hoa, Diệp Vô Phong nhìn phi cơ trực thăng võ trang càng ngày càng gần, trong lòng suy tư, hòn đảo bên cạnh này có pháo hoa nổ lên, điều này nói lên cái gì? Các hòn đảo quanh đây đều bị sắp xếp kiểm tra, hòn đảo này cũng trong phạm vi kiểm tra, không khéo chính là, Tanboku Ichigo bị mình xử lý, không thể đốt pháo hoa, vì thế, phi cơ liền tới điều tra.
“Tên khốn, chơi loại kịch bản này với tao sao, các người còn non lắm.” Diệp Vô Phong đã trải qua nhiều trận chiến, lập tức suy đoán ngay được quỷ kế của quân địch.
Diệp Vô Phong trở về hang động, Lâm Thư Âm hỏi: “Vô Phong, tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Diệp Vô Phong nói: “Lính đánh thuê Hắc Điện đang kiểm tra hòn hải đảo. Chúng ta ra bên ngoài đốt một chút lửa, để cho làn sương khói đạn này lừa gạt bọn chúng.”
Diệp Vô Phong ôm đống củi lửa còn dư thừa trong hang động ra bên ngoài hang động, ở cửa động cũng đốt lửa một đống pháo hoa, sợ đối phương không nhìn thấy, Diệp Vô Phong đem đống lửa làm cho to lên, mồi lửa bay lên rất cao. Khói đặc càng bay cao lên hơn mười mét.
Lâm Thư Âm nhìn lên ngọn lửa bay lên, vui thích nói: “Giống như pháo hoa ăn tết vậy, thật đẹp.”
Đêm nay ánh trăng mờ ảo, biển lặng gió không tiếng động, một chiếc trực thăng bay qua vùng biển gần đó, lượn lờ qua lại vùng biển khu vực này.
Diệp Vô Phong ha ha cười nói: “Tiểu quỷ tử, tao xem bọn mày có thể làm gì tao bây giờ.”
Murasaki Hatsuyuki lần này thực sự ra tay, vì bắt lấy Diệp Vô Phong, cô ta không tiếc vốn gốc, lại điều tới một con thuyền loại nhỏ tuần dương hạm từ căn cứ. Trên hạm chở một trăm lính đánh thuê Hắc Điện. Hơn nữa cô ta vốn còn mang đến năm đến sáu mươi tên lính đánh thuê, thêm lên gần hai trăm người chiến đội.
“Diệp Vô Phong, tao nhất định phải bắt được mày. Băm mày ra thành nghìn mảnh.”
Tuần tra phụ trách phi cơ trực thăng lục tục truyền tín hiệu đến, Murasaki Hatsuyuki thu được hội báo đã điều tra hai mươi bảy hòn đảo lân cận, toàn bộ đều đốt lửa pháo hoa.
“Khốn nạn! Xuất động nhiều người như vậy, thế nhưng lại không tìm thấy Diệp Vô Phong? Chẳng lẽ hắn ta đã trốn thoát?”
Matsui Jiro bị thương dùng kính viễn vọng nhìn nhìn mấy hòn đảo lân cận, đột nhiên nói: “Chị đại, tại sao đại sư Tanboku Ichigo còn chưa trở về?”
Murasaki Hatsuyuki lập tức dò hỏi: “Tanboku Ichigo đi là hòn đảo nào?”
Binh lính thủ hạ trả lời, “Đại sư Tanboku Ichigo đi — hòn đảo ở tọa độ số mười tám. Sáu giờ rưỡi chiều nay đã xuất phát. Chúng tôi hẹn bảy giờ phát tín hiệu. Tám giờ phi cơ trực thăng lại đem binh trinh sát trở về. Nhưng, phi cơ trực thăng chúng tôi không thu được tín hiệu phản hồi của đại sư Tanboku Ichigo!”
Murasaki Hátuyuki dừng lại buông kính viễn vọng, nhìn chăm chú vào hòn đảo số mười tám, trong lòng cô ta tự hỏi. Vị vua lính đánh thuê này với những suy nghĩ siêu ngược, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, truyền lệnh: “Lập tức vây quanh hòn đảo số mười tám.”
Matsui Jiro lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Chị đại, ý của chị là, quân địch ở trên hòn đảo số mười tám?”
Murasaki Hatsuyuki lạnh giọng nói: “Tanboku Ichigo nhất định là gặp Diệp Vô Phong, có lẽ hắn ta đã bị Diệp Vô Phong giết chết.”
Tanboku Ichigo là thủ hạ thân kín của Murasaki Hatsuyuki, tính cách của hắn ta Murasaki Hátuyuki hiểu rõ nhất, nếu hòn đảo số mười tám không có kẻ địch, Tanboku Ichigo là không thể nào chờ lâu như vậy mà chưa trở về.
Tanboku Ichigo nhất định đã nói với người điều khiển phi cơ trực thăng, sau khi hắn ta đốt tín hiệu pháo hoa, để cho người điều khiển đi đón hắn, mà người điều khiển không thu được tín hiệu đăng ký của hắn. Rất rõ ràng, hoặc là Tanboku Ichigo bị bắt, hoặc là bị giết.
Matsui Jiro cắn răng một cái, “Diệp Vô Phong, tên khốn nạn này, tao nhất định phải giết mày, báo thù cho đại sự Tanbolu Ichigo.”