Trong mắt Hứa Thanh Tuyết có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng quả quyết.
- Được! Ta xin lỗi. Nhưng nếu ngươi lừa ta thì ngươi có mơ cũng không bao giờ có thể ở lại công ty.
- Đây là thái độ của một người xin lỗi hay sao?
Trần Thư nhíu mày.
- Xin... xin lỗi...
Hứa Thanh Tuyết cúi đầu nói.
- Gì cơ, ta không có đeo kính nên nghe không rõ.
Trần Thư dụi dụi mắt.
Kính với thính giác của ngươi có liên quan cái con khỉ đó!
Hứa Thanh Tuyết biết đây là cố ý làm khó nàng ta, nhưng nhân tài như Trần Thư đối với công ty càng quan trọng hơn.
Cho dù là cấp cao có đến thì nàng ta cũng chỉ có thể nhượng bộ.
- Ta xin lỗi vì hành động của ta, mong Trần tiên sinh tha thứ!
Hứa Thanh Tuyết hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói một cách chân thành.
- Ừm, cái này còn tạm được.
Trần Thư cũng không quá làm khó đối phương, dù sao thì nàng ta cũng là họ Hứa, nếu như đắc tội thì Hứa Tiểu Vũ ở bên kia cũng sẽ xuất hiện ngăn cách.
- Có điều ta chỉ có thời gian hai tháng nghỉ hè, cứ coi như tạm thời làm việc đi, tiền lương cứ xem xét rồi đưa là được.
Trần Thư mở miệng nói. Ngược lại, hắn đối với tiền lương cũng không quá để ý.
Mục đích thực sự của hắn là Đại Lực Dược Tề. Người khác một lần chỉ có thể luyện chế ra năm lọ, nhưng hắn lại có thể luyện chế ra mười ba lọ.
Chỉ cần mỗi lần giấu đi tám lọ thì giá tiền đã là bốn vạn rồi, nên tiền lương hiển nhiên có cũng được không có cũng được.
- Được! Ta sẽ đi sắp xếp hợp đồng. Sản lượng của mỗi Dược Tề Sư phải đảm bảo mỗi ngày là năm lọ, điều này đối với ngươi mà nói chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Hứa Thanh Tuyền nói.
Công ty cũng không nuôi những người rảnh rỗi nên đương nhiên sẽ quy định sản lượng. Nếu như không làm được thì mời ngươi ra khỏi công ty.
Năm lọ đối với Trần Thư mà nói thì chỉ cần một lần luyện chế thành công là được rồi.
- Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trần Thư gật gật đầu.
- Ba ngày này ta có thể đến làm sao? Chốt ngày lương nữa là được rồi.
- Đương nhiên là được.
Hứa Thanh Tuyết quay người rời khỏi bộ phận luyện chế Dược Tề.
Mặc dù Hứa Thanh Tuyết là người lạnh lùng, nhưng hiệu quả làm việc thực sự cũng không tệ lắm.
Rất nhanh đã đặc biệt sắp xếp cho Trần Thư một bản hợp đồng.
Vị trí của hắn chỉ có thể là trợ lý của Dược Tề Sư, bởi vì Trần Thư không có chứng chỉ Dược Tề Sư.
Nhưng tiền lương dựa theo trình độ của Dược Tề Sư, thu nhập mỗi ngày là một nghìn tệ.
Mặc dù nghe có vẻ là nhiều, nhưng lợi nhuận của năm lọ Đại Lực Dược Tề mỗi ngày đã là khoảng năm nghìn tệ rồi.
Điều này tương đương với việc công ty lấy 80%, còn Dược Tề Sư lấy 20%.
Đương nhiên trên hợp đồng cũng có những điểm hấp dẫn người khác.
Nếu như một phần Dược Tề có thể luyện chế ra năm lọ trở lên thì những lọ Dược Tề thừa sẽ thuộc về Dược Tề Sư. Vì vậy mỗi phòng Dược Tề đều không có trang bị giám sát.
Chỉ cần ngươi mỗi ngày có thể cung cấp đủ năm lọ Dược Tề, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng.
Mặc dù công ty tham lam, nhưng cũng để lại cho Dược Tề Sư tiêu chuẩn cao có cơ hội kiếm tiền.
Nếu ngươi không kiếm nổi tiền, vậy chỉ có thể nói rằng trình độ phối dược của bản thân ngươi không đủ.
Có bản hợp đồng này thì công ty kiếm lời, Dược Tề Sư cũng kiếm lời, có thể nói cả hai bên đều chân chính có lợi.
Trần Thư không do dự, liền trực tiếp kí tên lên trên hợp đồng công ty.
Bởi vì hắn có năng lực độc lập luyện chế Dược Tề nên công ty đã chuẩn bị riêng một phòng Dược Tề độc lập cho hắn.
Còn những người cùng dùng chung một phòng Dược Tề kia thì về cơ bản họ thuộc diện Dược Tề Sư thực tập vừa mới tốt nghiệp đại học.
Có bàn tay vàng của hệ thống, khởi đầu của Trần Thư cao hơn nhiều so với những người còn lại.
Chỉ cần không ngừng mở khóa các minh họa Dược Tề mới thì về mặt lý thuyết mà nói, hắn có thể dễ dàng trở thành Dược Tề Sư số một thế giới.
Trong một buổi chiều, người khác bình thường chỉ có thể luyện chế thành công một lần, chính xác là sản xuất ra vừa đủ năm lọ.
Luyện chế Dược Dịch cực kì tốn nhiều tâm sức và trí tuệ. Hầu hết những Dược Tề Sư tầm ba mươi tuổi mà đỉnh đầu đã sương gió, sớm đã tuyệt đỉnh.
Nhưng trên bàn của Trần Thư lúc này lại bày hai mươi lọ Dược Dịch.
- Đúng là không tệ!
Trần Thư phủi phủi tay.
Trong không gian hệ thống đã cất giữ đủ bốn mươi lọ Đại Lực Dược Tề, việc này so với việc cướp tiền còn nhanh hơn nhiều.
- Tiểu Mao, giúp ta xin vật liệu thứ năm đi, ta muốn luyện chế thêm một phần nữa.
Trợ lý ở cửa bước vào, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Trần đại sư, người không mệt sao?
- Không mệt nha, tinh thần rất sảng khoái! Sao vậy?
Trần Thư nhìn Tiểu Mao đang đặc biệt chuẩn bị dược liệu cho mình.
- Công ty đã không còn Đại Lực Tiêu tồn kho nữa rồi...
- Không còn sao? Sao mà ít như vậy chứ!
Trần Thư nhíu mày, không ngờ rằng công ty lại hạn chế hắn phát huy.
Vào lúc đó, một vị trung niên với diện mạo uy nghiêm bước vào, theo sau là một nữ sinh có gương mặt thanh tú.
Chính là Hứa Tiểu Vũ của lớp một.
- Tiểu Vũ, sao ngươi lại đến đây?
Trần Thư nở nụ cười.