Lưu huyện lệnh đứng một bên ấp úng chép miệng, nhưng vẫn chưa nói bất kỳ điều gì.
"Trong khoảng thời gian này, trong kinh đô xảy ra một chuyện lớn làm chấn động cả triều đình, Đại Hạ Hoàng chí cao vô thượng sắp nạp phi."
Lạc Phong trầm giọng nói.
"Hạ Hoàng bệ hạ, cửu ngũ chí tôn, nạp phi... Không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao? Vì sao lại làm chấn động cả triều đình?"
Tử Vi hỏi một cách cực kỳ khó hiểu.
Lạc Phong lắc đầu: "Chuyện này nếu thật sự chỉ là một lần nạp phi như thường lệ thì đã tốt rồi, chủ yếu là phi tử lần này Hạ Hoàng bệ hạ muốn nạp, vốn là Ninh vương phi của Tam Hoàng Tử..."
Lạc Phong vừa nói xong, thì xung quanh lập tức yên lặng như chết.
Trong nháy mắt Tử Vi và Phương Chính trợn tròn mắt.
Như vậy... Là trái luân thường đạo lý rồi!
Vẻ mặt Lạc Phong vô cùng phức tạp, liếc hai người một cái, các ngươi nghĩ chuyện này là đáng sợ nhất rồi sao?
"Với lại, vị phi tần này lại còn là một Hồ nữ."
"Không thể nào!"
Tử Vi và Phương Chính dường như mở miệng cùng lúc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
"Chiến trường Bắc Cương, biết bao lão tướng tái xuất, kim qua thiết mã, chém giết với người Hồ, ném đầu lâu, đổ máu nóng, chiến đấu với người dị tộc không ngơi nghỉ..."
"Không phải người của dân tộc ta, thì ắt là lòng cũng sẽ khác! Dưới tình huống như thế, sao Hạ Hoàng bệ hạ lại có thể nạp một vị Hồ nữ làm phi tần?! Sẽ làm rối loạn ý chí của tướng sĩ, làm lòng của ngàn dân nguội lạnh!"
Phương Chính làm người rất ngay thẳng, lập tức mở miệng, nói.
Lạc Phong lườm bọn họ một cái: "Các ngươi còn kinh ngạc như thế, thì đừng nói gì tới mấy vị đại nhân ở trong kinh thành kia, Đại nho, Ngự sử..."
"Hạ Hoàng ở sâu trong cung, không thèm trả lời, Ninh Vương cũng đóng cửa không ra ngoài, không lên tiếng trả lời."
"Càng làm người ta ngạc nhiên hơn là, người ủng hộ Hạ Hoàng nạp phi, chiếm hơn phân nửa triều đình. Đông cung Thái tử cũng vô cùng ủng hộ, không chỉ có thế, những người ủng hộ ý kiến của Thái tử có biết bao người ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu!"
"Ti Thiên viện, liên minh của các tông phái ở tại kinh thành, còn có đại diện của Phật môn, Đạo môn cũng đứng về phía của Thái tử."
Tử Vi và Phương Chính cùng hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc thiên hạ này là như thế nào?!
"Chỉ có duy nhất một thế lực phản đối, là do Trấn Bắc Vương dẫn đầu." Lạc Phong nói, ông ta nhìn về phía đường lớn, dường như có thể thấy lờ mờ một đội ngũ người ngựa đang dần hiện ra.
"Người đến từ kinh thành lần này, có lẽ có liên quan tới Đông cung."
"Mặt khác, nhắc lại một câu...."
"Trấn Bắc Vương, họ La."
Vừa nói dứt lời.
Tử Vi và Phương Chính đã ngơ ngẩn.
Ngay cả Lưu huyện lệnh đứng bên cạnh hóng chuyện cũng không khỏi co rụt mắt lại.
......
Thanh Hoa Lâu.
Hồ Chỉ Thủy nhìn La Hồng, trên mặt mang ý cười hiền hoà, nhưng trong lòng thì đang có ngàn vạn suy tính.
"La phủ, Lạc Hồng công tử...."
"Một thân Chính Dương khí này, thì ra là một vị Nho tu."
Trong đôi mắt của Hồ Chỉ Thủy lấp loé một tia sáng lạnh lẽo.
Đối với La Hồng, Hồ Chỉ Thủy cũng không còn lạ gì nữa, chủ yếu vì đôi bên đều là nhân vật có tiếng ở huyện An Bình, ít nhiều cũng đã từng nghe tên.
Lạc Hồng công tử nho nhã hiền hoà, khí phách hiên ngang thế mà lại xuất hiện trong hội văn Thanh Hoa của gã.
Hồ Chỉ Thủy nhớ rõ gã chưa bao giờ mời La Hồng.
"Không mời mà tới... Rất thú vị."
"Để mắt tới ta rồi à?"
Nụ cười của Hồ Chỉ Thủy càng rạng rỡ hơn nữa, nhưng dưới nụ cười rạng rỡ ấy, là mong muốn giết người đến cùng cực.
"Vừa khéo, kẻ này lừa đời lấy tiếng, dùng chiến tích giết người của Linh Cơ để tô điểm danh xưng chính nghĩa của mình, lần này sẵn tiện thay Linh Cơ giết chết kẻ này!"
Hồ Chỉ Thủy rút lại ánh mắt, nhẹ nhàng gõ quải trượng.
Nhìn những văn nhân mặc khách ăn uống linh đình bên trong hội văn, khoé miệng nhếch lên một độ cong lạnh lùng chán ghét.
La Hồng cũng thu lại ánh mắt, cảm nhận được lệnh bài đang không ngừng rung rung trong lồng ngực.
Dường như không cẩn thận... Phát hiện ra được một bí mật lớn.
Hắc Thiết tà lệnh rung động, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là do có Tà tu cũng nắm giữ Hắc Thiết tà lệnh đang ở rất gần La Hồng.
Trong toàn bộ huyện An Bình, chỉ có ba người nắm giữ Hắc Thiết tà lệnh.
[Huyết Linh Cơ], [Đồ Tam Đa] và [Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy]...
Hắc Thiết tà lệnh của Huyết Linh Cơ đang nằm trong tay của La Hồng, như vậy nói cách khác thì, rất có thể hai người còn lại đang ẩn nấp bên trong hội văn này.
"Thế thì, đó là ai?"
"Đồ Tam Đa... Hoặc cũng có thể là Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy?"
"Đợi đã..."
Bỗng nhiên khoé miệng của La Hồng nhếch lên, giống như có một tia lửa điện nhanh chóng xẹt qua trong đầu của hắn.
"Hồ Chỉ Thủy... Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy..."
"Ngươi? Chính là Văn Khúc Tinh tại thế sao? Lấy cái tên cao quý xuất trần như vậy?!"
La Hồng nhìn Hồ Chỉ Thủy, trùng hợp sao? Chẳng lẽ Hồ Chỉ Thủy này chính là [Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy]?
Nhớ tới bức tượng thư sinh hào hoa phong nhã bên trong Thiên Địa Tà Môn kia, lại nhìn dáng vẻ Hồ lão gia ngây thơ chân thành lúc này đây...
Nhan sắc này của ngươi chỉnh hơi lố rồi!
Trò chuyện qua mạng quả nhiên không đáng tin tí nào!
Nếu bản công tử mà là Huyết Linh Cơ, cũng lười để ý tới ngươi!
La Hồng len lén đè lại Hắc Thiết tà lệnh đang rung động, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
"Nếu Hồ Chỉ Thủy này là Tà tu, vậy... Hội văn lần này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, không chừng lại trở thành một cái bẫy tà ma?!"
Khoé miệng La Hồng dần dần nhếch lên chua chát.
Những tà ma này, có độc à!
Bản công tử mời các ngươi tới hay chọc giận các ngươi sao?
Đi đâu cũng gặp được các ngươi vậy.