Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Quyển 2 - Chương 58: Cuộc sống hạnh phúc ♥ Áo cưới



Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng.

Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công.

“Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”.

Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”.

Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn ______ từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể.

Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào.

Lúc Cố Phán Hảo tỉnh lại, Thân Đồ Thành cố ý trầm mặt không nói lời nào, nhưng đối diện với đôi mắt mở to long lanh, khi Cố Phán Hảo cực kì vô tội nói rằng “đã quên” thì hắn cuối cùng cũng không cứng rắn được nữa, chỉ có thể đau lòng hôn nhẹ Cố Phán Hảo.

Sau lần đó, Thân Đồ Thành rất lưu tâm đến việc ăn uống của Cố Phán Hảo, bắt đầu từ đủ loại cháo, chậm rãi tập cho Cố Phán Hảo thói quen ăn uống đúng giờ, mãi cho đến tận bây giờ mới thôi, phương pháp đó quả thật rất có hiệu quả.

Giải quyết xong vấn đề “ăn”, tiếp theo, Thân Đồ Thành bắt đầu quan tâm đến nan đề “mặc” ______ ngày trước, Cố Phán Hảo rất thích mặc trường bào, trường bào khoác trên người cậu vô cùng tự nhiên thân thiện.

Cố Phán Hảo cực kì không thích cơ thể bị bó chặt, vì thế từ sau khi có thân thể, cậu luôn thích mặc quần áo của Thân Đồ Thành. Nhưng những bộ quần áo này khi mặc trên người cậu luôn sẽ để lộ một khoảng da thịt lớn, Cố Phán Hảo chẳng hề quan tâm, nhưng Thân Đồ Thành thì thường không chịu đựng nổi.

Lúc đầu, Thân Đồ Thành vẫn còn cố gắng ôm lấy Cố Phán Hảo, hôn lên làn da lành lạnh mịn màng của cậu, nhưng càng về sau, Thân Đồ Thành chỉ cảm thấy càng lúc không thể khống chế được bản thân, lại sợ tổn thương đến Cố Phán Hảo, vì thế hắn khổ cực kìm nén, cố gắng không để tầm mắt đặt trên phần da thịt lộ ra của cậu.

Mà lúc này, Cố Phán Hảo đang cúi người uống sữa đậu nành, với góc độ của Thân Đồ Thành, hắn có thể nhìn thấy làn da mịn màng trắng nõn trước ngực cậu, việc này không thể ngờ đã tạo thành kích thích lớn với Thân Đồ Thành. Hắn ăn sáng thật nhanh rồi lại chỉnh thu quần áo cho Cố Phán Hảo, lòng như lửa đốt kéo người đi ra ngoài.

Mục đích của hai người là đến cửa hàng nhỏ cách đây không xa, nó nằm ở cuối con hẻm. Cửa hàng chỉ rộng khoảng 4m2, vừa vào cửa đã thấy ngay một cái kệ rất cao rất lớn, trên kệ treo đầy vải vóc và quần áo may sẵn. Lúc này, cửa hàng chỉ vừa mới mở cửa, cửa vẫn còn chưa mở hết, Thân Đồ Thành tùy tiện kéo ra, nắm tay Cố Phán Hảo đi vào.

Vừa mới bước vào, Thân Đồ Thành và Cố Phán Hảo đều sửng sốt ______ bàn trà và ghế gỗ dùng tiếp khách ngã rạp trên mặt đất, tất cả quần áo nằm rải rác trên sàn nhà.

Thân Đồ Thành nhíu mày, cao giọng gọi: “Chú Khổ _______”.

“Than ôi ______”. Một ông lão gầy nhom thò đầu ra từ sau kệ gỗ, nhìn thấy Thân Đồ Thành thì thoáng sửng sốt, cười khổ nói: “Thân Đồ hả, ngày hôm nay không thể buôn bán cho cậu được rồi!”.

Thân Đồ Thành vừa đỡ cái bàn lên vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

Ông lão phất tay: “Ôi, cậu đừng hỏi nữa”.

Cố Phán Hảo đi lướt qua hai người, cầm lấy bộ quần áo trên kệ rồi quan sát, qua một lúc lâu mới hỏi: “Là vì nguyên nhân này?”.

“A?”. Ông lão kinh ngạc, “Cậu thanh niên này thật tinh mắt!”.

Cố Phán Hảo mỉm cười nhã nhặn nhưng không nói thêm gì nữa, cậu khom người giúp Thân Đồ Thành và ông lão thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc đã được dọn dẹp xong nhưng Cố Phán Hảo không có ý rời đi. Chú Khổ do dự một hồi, cuối cùng cắn răng đóng cửa tiệm.

Thân Đồ Thành kéo Cố Phán Hảo ngồi xuống, chú Khổ rót trà, ngồi đối diện với hai người, vài lần muốn nói nhưng lại thôi. Ông ôm quần áo trong cửa hàng vào lòng, thở dài nhiều lần rồi mới chậm rãi kể: “Lúc cha giao nó cho tôi thì tôi chỉ mới mười tuổi. Ông ấy nói đây là bảo bối gia truyền của gia đình, cuối nhà Thanh lúc bấy giờ, chỉ có con gái của gia đình giàu có mới có thể mặc áo cưới tốt như vậy…”, chú Khổ sờ vào lớp tua trên áo cưới, cách một lúc lâu mới nói: “Ông ấy còn nói, lúc còn trẻ ông nghèo túng vô cùng nên từng bán cái áo cưới này cho một người… ông ấy nói đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông. Lúc sắp qua đời, ông ấy muốn tôi phải giữ gìn nó cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để nó rơi vào tay người khác”.

Chú Khổ nói đến đây rồi đưa chén trà lên miệng uống một hớp, tay của ông run dữ dội hơn, trà tràn ra khỏi chén hơn phân nửa. “Năm đó tôi lấy vợ, vợ tôi yêu thích cái áo cưới này đến không rời tay, khi đó tôi còn trẻ, tôi không cho rằng di ngôn của cha tôi là không đúng, vì vậy liền đưa cái áo cưới này cho vợ của tôi… Bà ấy nhấc chân váy, gương mặt đỏ bừng nhìn tôi, rất xinh đẹp…”.

Trong lúc nói chuyện, chú Khổ mấy lần nghẹn lời, Thân Đồ Thành nắm lấy tay Cố Phán Hảo, hai người cũng chỉ im lặng lắng nghe, tuy không nói lời nào nhưng tựa hồ có một sợi dây thân thiết tự nhiên quay xung quanh bọn họ. Chú Khổ nhìn hai người một hồi, ông lau mặt một cái rồi chợt mỉm cười: “Tôi sống đến cái tuổi này, chuyện gì cũng đều thấy qua, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hai cậu thẳng thắn thế này”.

Thân Đồ Thành không tự chủ giơ bàn tay nắm tay Cố Phán Hảo lên vẫy vẫy, không thể tìm thấy dấu vết của sự bối rối trên mặt hai người, việc này khiến cho người khác nghĩ rằng bọn họ yêu nhau là chuyện rất tự nhiên.

“Thằng nhóc cậu can đảm lắm!”. Chú Khổ nhẹ giọng khen ngợi, ông nắm lấy cái bàn, nói: “Tôi cũng đã nhìn ra hai người các cậu không phải người bình thường, tôi nói nhiều như vậy, ôi… có lẽ chuyện này có thể kết thúc trong tay các cậu”.

Chú Khổ lại hớp một miếng trà, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, ông dừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Sau này tôi và vợ tôi lấy nhau, khoảng thời gian đó cũng rất hạnh phúc mỹ mãn. Khi đó, tôi mới mở căn tiệm này, vì vô cùng bận rộn nên không có thời gian chăm sóc bà ấy. Có một ngày, bà ấy đột nhiên nói với tôi rằng gần đây bà ấy thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ có một người phụ nữ mơ hồ, trên người mặc áo cưới của bà ấy, không ngừng nói bên tai bà ấy rằng tôi không chung thủy. Tôi bận rộn cả ngày đêm, thực sự không còn sức lực để quan tâm những chuyện này, tôi thuận miệng an ủi bà ấy vài câu rồi ngủ thiếp đi… Về sau khi nhớ lại, tôi từng nghĩ có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, bà ấy trở nên nghi thần nghi quỷ, cả ngày không làm gì mà chỉ dán mắt coi chừng tôi không rời, chốc lát không thấy tôi thì liền la ầm lên. Tôi chẳng hiểu lí do, chỉ nghĩ là bà ấy quá quan tâm tôi mà thôi, thẳng đến ngày kia…”.

“Sáng hôm đó tôi thức dậy, thấy bà ấy còn ngủ nên tự mình đi mở cửa hàng trước. Tôi vốn nghĩ sáng sớm sẽ không có khách, nào ngờ chỉ mới mở cửa thì chốc lát sau có một người phụ nữ đi vào. Cô ta nói một tháng nữa sẽ lập gia đình, nên muốn tôi may cho một bộ áo cưới, tôi ghi lại yêu cầu của cô ta rồi cầm thước lấy số đo. Vào lúc đó, vợ của tôi đột nhiên cầm dao xông vào, lập tức đâm nó vào ngực tôi”.

“Sau đó tôi tỉnh lại trong bệnh viện, lúc tôi quay về thì hàng xóm nói cho tôi biết vợ của tôi đã đi rồi. Trước khi đi bà ấy có nhắn lại một câu, bà ấy nói lúc đó bà ấy không phải muốn giết tôi mà là muốn bảo vệ tôi. Tôi căn bản không nghe lọt tai cái gì cả, chỉ một lòng muốn tìm bà ấy để hỏi cho rõ ràng… Vài năm sau, ngay cả cảnh sát cũng đã bỏ cuộc, tôi bắt đầu tĩnh tâm nhớ lại, càng nhớ thì càng sợ, tôi nhớ lại giấc mộng bà ấy từng kể với tôi, lại nghĩ tới người phụ nữ mà tôi đón tiếp buổi sáng hôm đó _______ tôi không thể nhớ nổi dáng vẻ của cô ta… gương mặt của cô ta rất mơ hồ! Còn có… kiểu dáng áo cưới cô ta muốn tôi may, nó giống như đúc với cái áo cưới gia truyền của gia đình tôi!”.

“Tôi bắt đầu tin tưởng lời của bà ấy, bà ấy thực sự muốn bảo vệ tôi, nhưng tất cả đều đã quá muộn… quá muộn”. Vẻ mặt của chú Khổ rất phức tạp, một lúc thì tự trách, một lúc thì hổ thẹn, cuối cùng là hối hận sâu sắc. Ông hít sâu vài hơi, nói: “Mấy hôm trước có một cô thiên kim tiểu thư ở thành phố nghe nói chỗ tôi có bộ áo cưới cuối thời Thanh nên điều người đến mua, nhưng tôi không bán, vì thế mấy hôm nay ngày nào cũng có người đến cửa hàng tôi gây sự. Ngày hôm nay nếu tôi không liều mạng thì cái áo cưới này có lẽ bị cướp đi rồi…”.

“Tôi không thể để nó tiếp tục hại người!”. Chú Khổ đập chén trà lên bàn, nhìn thẳng vào Thân Đồ Thành: “Chàng trai trẻ, cái áo cưới này, cậu mang nó đi đi”.

Thân Đồ Thành không đồng ý cũng không từ chối, hắn im lặng nhấp một ngụm trà, sau đó kéo Cố Phán Hảo đứng lên, nói: “Hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến may quần áo”.

“Thôi được, chàng trai trẻ, nếu cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện này thì tôi sẽ may quần áo cả đời cho hai người!”.

“Cậu ấy không thích áo quá rộng”. Thân Đồ Thành nói, “Chúng tôi phải kết hôn”.

“Được rồi được rồi, mặc cái áo này kết hôn đi, các cậu nhất định sẽ hài lòng với nó”.

Thân Đồ Thành thỏa mãn mỉm cười, đưa tay cầm lấy cái áo cưới chú Khổ đưa tới, sau đó nắm tay Cố Phán Hảo đi ra ngoài.

Hai người không lập tức về nhà mà thong thả đi dạo trong con hẻm nhỏ. Mùa hè nóng bức khiến con hẻm nhỏ trông càng thêm tĩnh mịch, tất cả các cửa hàng nhỏ đều khép hờ cửa, không có tiếng ồn ào náo động, sự yên lặng như ngăn cách với đời. Thỉnh thoảng có một hai thanh niên cưỡi xe đạp chạy qua, lúc chạy ngang qua bọn họ thì bỗng nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn trộm Cố Phán Hảo. Thân Đồ Thành ôm Cố Phán Hảo, người thanh niên nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, rồi lại nhìn thấy Thân Đồ Thành anh tuấn cao ngất, bất giác lại đỏ mặt.

Đỏ mặt rồi vẫn không chịu đi, cứ nhìn chằm chằm vào hai người, Thân Đồ Thành mỉm cười, hắn kéo Cố Phán Hảo vào trong một cửa hàng. Lúc đi ra trong tay hắn còn cầm một cái túi tinh xảo đựng đồ đầy ắp, ngay cả nút buộc cũng không gài được. Người thanh niên chồm người đến nhìn _______ gối uyên ương, nến long phụng, chén rượu hợp cẩn… Lúc này, Cố Phán Hảo xoay đầu mỉm cười, mặt của người thanh niên càng nóng hổi hơn.

Thân Đồ Thành nắm tay Cố Phán Hảo chậm rãi bước đi, thanh niên nhìn theo bóng lưng hai người, bỗng nhiên liền hiểu, hóa ra đây gọi là “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”. Thanh niên tựa như có thể nhìn thấy rất nhiều năm về sau, hai người kia vẫn nắm chặt tay thong thả dạo bước dưới ánh mặt trời, yêu đến tự do như vậy.

“Cậu ta còn nhìn kìa”. Cố Phán Hảo nói.

Thân Đồ Thành hôn “chụt” lên mặt Cố Phán Hảo, “Cứ để cậu ta nhìn”.

Cố Phán Hảo bật cười.



Màn đêm buông xuống, ngọn đèn ấm áp trong hẻm nhỏ sáng lên, trên cửa sổ của một hộ gia đình có dán một chữ “Hỉ” đỏ rực, khiến cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy hạnh phúc.

Thân Đồ Thành đốt nến long phượng, lại rót rượu vào trong chén hợp cẩn, hương thơm nồng nàn tràn ngập gian phòng.

“Ừm, Trụy Mộng”. Cố Phán Hảo ngửi rồi nói.

Thân Đồ Thành đưa cho cậu một chén, cười nói: “Giờ lành đã đến”.

Cố Phán Hảo chớp mắt: “Không giao bái trước sao?”.

Thân Đồ Thành kéo Cố Phán Hảo đến gần, một cơn mưa hôn rơi trên mặt cậu, hắn dán vào trán cậu mà nỉ non nói: “Phu thê đối bái, phu thê đối bái, phu thê đối bái”. Không thiên địa hay cao đường, chỉ có em và anh.

Đôi mắt ngậm nước của Cố Phán Hảo trong vắt, hai người quấn quít lấy nhau, nồng nàn hôn môi, cuối cùng, Thân Đồ Thành ôm lấy Cố Phán Hảo: “Đưa vào động phòng”.

Trên giường lớn có trải một chiếc chăn hỉ, một đôi gối uyên ương đặt ở đầu giường, Thân Đồ Thành cẩn thận đặt Cố Phán Hảo lên trên, cảm xúc dạt dào vô cùng rồi lại không thấy vội vã. Ngón tay Thân Đồ Thành lướt qua hàng mi, cánh mũi, đôi môi của cậu, vừa xoa nhẹ vừa thỏa mãn ca ngợi: “Của anh…”.

Biết rõ cái gì của mình thì vẫn là của mình, vì thế không cần sốt ruột.

Cố Phán Hảo vô thức hé miệng, hàm răng chạm vào ngón tay Thân Đồ Thành. Cậu chớp mắt một cái, trong mắt sắc nước mông lung. Thân Đồ Thành cảm thấy khó thở, ngón tay nán lại trên đôi môi nhợt nhạt của cậu.

Hắn đã bị mê hoặc.

Hắn đã bị Thủy Thần vừa trong veo vừa quyến rũ mê hoặc.

Hắn thì thầm: “Em quyến rũ anh”.

Cố Phán Hảo vươn tay nhẹ nhàng lướt theo đường nét gương mặt Thân Đồ Thành: “Em bị một con mãnh thú mê hoặc. Nó vừa kiêu ngạo vừa hung hãn”. Cậu nói, “Nó đã dụ dỗ em”.

“Vậy thì cùng nhau chết ngập trong nước thôi”. Thân Đồ Thành nói, sau đó nằm xuống.

Thân Đồ Thành cởi quần áo của cậu, tấm áo cưới đỏ tươi càng tôn thêm làn da như phát ra ánh sáng trân châu. Cố Phán Hảo thoải mái nằm đó, vẻ mặt có hơi mơ màng nhưng không hề rụt rè. Những người yêu nhau làm chuyện này là điều rất hiển nhiên, vì thế hai người cũng không cần vội vã hay xấu hổ, nhưng Thân Đồ Thành có thể nhìn thấy sự cám dỗ trong đôi mắt long lanh ánh nước của Cố Phán Hảo.

“Thủy Thần đều mê hoặc khách lữ hành như vậy sao…”. Hắn thấp giọng nói, ngón tay dạo chơi xuống đôi chân cậu, đầu ngón tay xoay chuyển trên làn da lành lạnh, mang theo ý tứ khiêu khích nồng đậm.

“Đừng”. Cố Phán Hảo không nhịn được khẽ run rẩy, vài sợi tua rơi trên bắp đùi, sắc mắt chợt đổi mê hoặc Thân Đồ Thành.

“A Hảo…”.

“Ưm”. Cố Phán Hảo đưa tay nắm lấy Thân Đồ Thành, chớp chớp mắt trong vô thức.

Ánh mắt Thân Đồ Thành tối lại, nhìn từng dấu hôn xuất hiện trên cổ Cố Phán Hảo. “Chết tiệt!”. Hắn giận dữ mắng một tiếng, động tác cực nhanh vơ lấy chăn bọc lại cả người Cố Phán Hảo rồi ôm người vào lòng.

Cạnh cửa phòng ngủ, có một người phụ nữ mặc quần áo đỏ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Tân nương xuất giá, vào ngày thành thân mặc vào giá y (áo cưới), sau đó tự mình hại mình mà chết rồi trở thành lệ quỷ”. Cố Phán Hảo nói với Thân Đồ Thành ở phía sau, “Sau khi chết bám vào áo cưới, về sau người mặc áo cưới này sẽ bị quấy rầy cho đến chết”.

“Bám vào áo cưới…”. Vẻ mặt Thân Đồ Thành vô cùng lạnh lùng, “Em đang mặc nó”.

Cố Phán Hảo cười nhẹ: “Không làm vậy thì cô ta sẽ không xuất hiện”.

Khó trách em lại đồng ý mặc quần áo nữ giới. Thân Đồ Thành nghĩ, trong đầu cảm thấy có chút không đúng, lẽ nào A Hảo chủ yếu là muốn dụ con quỷ này ra, còn kết hôn với hắn chỉ là tiện thể?

Cố Phán Hảo nhìn ra, cậu mỉm cười hôn lên mặt Thân Đồ Thành: “Là một công đôi việc”.

Thân Đồ Thành mím môi không nói lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn nữ quỷ _______ hắn không thể nào nổi giận với Cố Phán Hảo, còn những thứ khác thì hắn không cần thiết phải kiềm chế như vậy. Suy cho cùng, tên đã lắp vào cung lại buộc phải dừng lại, không có ai chỉ đơn giản mất hứng như thế này.

“Cô, hoặc là cút, hoặc là chết”.

Gương mặt ả nữ quỷ kia trắng bệch, đôi môi đỏ như máu cử động, nói với Cố Phán Hảo: “Bên cạnh hắn có những người khác”.

Cố Phán Hảo lắc đầu: “Bên cạnh anh ấy chỉ có tôi”.

Con ngươi nữ quỷ cứng đờ, tựa như máy móc nhắc lại: “Hắn không trung thành với ngươi, ngươi không nên ở cùng với hắn”.

Cố Phán Hảo cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy tôi nên ở cùng với ai?”.

“Cùng với người trung thành với ngươi”.

“Người này”. Cố Phán Hảo kéo tay Thân Đồ Thành, “Anh ấy đã trung thành với tôi một ngàn sáu trăm năm mươi lăm năm”.

Nữ quỷ tựa như không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn mười ngón tay đan chặt của hai người, bỗng nhiên cổ ả khẽ động, ống tay áo hoa lệ vươn dài đánh tới Cố Phán Hảo.

Thân Đồ Thành “hừ” một tiếng, lệ khí đen ngòm hóa thành một cái roi dài, trong chớp mắt liền quấn lấy cái áo cưới rỉ máu kia. Roi đen vung lên hất tung nữ quỷ ra khỏi cửa sổ.

“Vướng víu”. Thân Đồ Thành lạnh lùng nói, hắn đã sớm không còn nhẫn nại.

“Không thuyết phục cô ta rời đi thì vật gia truyền của chú Khổ không giữ lại được”.

“Ai quan tâm chứ”. Thân Đồ Thành xoay người ấn Cố Phán Hảo nằm xuống, vừa hôn vừa nói: “Dù sao cũng đã dùng qua…”.

Cố Phán Hảo yên lặng nhìn người nằm phía trên mình, qua một lúc lâu mới khẽ nói một câu: “Ừ…”.

“Ngày hôm nay chúng ta kết hôn rồi”.

“Đừng…”.

“Anh yêu em”.

“Ừm… em… ừm… em cũng vậy”.

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.

“Được, a… em cũng… sẽ…”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv