Nguồn truyện: Truyện FULLMa Đô, Tâm Thành, Nguyệt Ma cung.
Nguyệt Dạ từ từ mở đôi mắt long lanh, thở dài một hơi, linh lực di chuyển trong người khiến toàn thân cô trùm một tầng sáng tím sậm.
Là con lai hai tộc nhân, ma, cô có được nhiều ưu thế. Cô có suy nghĩ và thân thể giống nhân loại, lại có thiên phú và thuộc tính tu luyện của ma tộc.
Từ trước khi bắt đầu thánh chiến, A Bảo vì giết Long Hạo Thần không để ý an toàn của cô, khi trở về Ma Đô cô luôn ở trong Nguyệt Ma cung, ngay cả Nguyệt Dạ thương đoàn cũng chỉ điều khiển từ xa.
Hơn hai năm nay, tâm tình cô bình thản hơn trước, tu vi tăng nhanh chóng mặt. Dù cô không giống đa số Nguyệt Ma tộc vừa sinh ra đã có thực lực cường đại, nhưng thể chất nhân loại cho cô tiềm lực tương lai tăng tiến, thậm chí vượt xa Nguyệt Ma bình thường.
Lý do Nguyệt Ma Thần thích đứa con gái này không phải vì Nguyệt Dạ xinh đẹp, là bởi vì cô có trí tuệ hơn người. Đây là điều mà đa số Nguyệt Ma không bao giờ sánh bằng. Dù có Nguyệt Ma Thần ủng hộ, nhưng Nguyệt Dạ từ mười lăm tuổi từng bước sáng lập Nguyệt Dạ thương đoàn to lớn bày ra trí tuệ siêu đẳng.
Ánh sáng ám tím từ từ thu lại, sau lưng Nguyệt Dạ lóe lên vầng trăng tím. Ánh trăng lóe ba lần mới từ từ biến mất.
Nguyệt Ma tộc có điều kiện ưu đãi, tu luyện tại đây có lợi rất lớn cho người tu luyện thuộc tính hắc ám. Hơn hai năm tĩnh lặng, Nguyệt Dạ có thiên phú cực tốt vào mấy ngày trước đã đột phá cấp tám.
Nói đến thì cô thấy mình cần cảm ơn Long Hạo Thần. Chính bởi vì lo lắng chuyện của Long Hạo Thần khiến nội linh lực dao động khác thường, cô lập tức nắm bắt kỳ ngộ này, thật sự đột phá bình cảnh cấp bảy tiến vào cảnh giới cấp tám.
So sánh với Nguyệt Ma bình thường, thiên phú mọi mặt của cô ưu tú hơn nhiều. Cùng là cấp tám, cô có tự tin đánh bại những tộc nhân cùng tu vi với mình.
Rốt cuộc, linh lực trong phòng kín hoàn toàn giấu đi, đôi mắt Nguyệt Dạ trở lại màu tím nhạt. Ánh mắt lộ vài tia sầu, khẽ thở dài, lẩm bẩm.
"Chắc hắn đã thoát khỏi nguy hiểm. Theo bên Khu Ma quan truyền tin, trước khi hắn đến Khu Ma quan đã nhận được tin tức của mình, lúc đó chắc bệ hạ còn cách xa hơn hai ngày đường. Có thời gian giảm xóc lâu như vậy, chắc hắn đã rời đi rồi. Thái độ của cha đối với mình có chút lạ, dường như nghi ngờ mình, đây chắc là lần cuối cùng mình giúp hắn. Long Hạo Thần, hãy tự lo thân mình đi, hy vọng sau này sẽ không gặp gỡ nữa."
Hai năm yên tĩnh, tuy vẫn không thể làm cô quên bộ dáng Long Hạo Thần khi chặn công kích của Diệt Săn Ma cho Thải Nhi, nhưng một tia cảm tình đã bị cô tự cắt đứt.
Cô là người thông minh, biết rõ không thể thì suy nghĩ nhiều làm gì? Bây giờ cô đã có mục tiêu mới.
Dù là người hay ma đều có mục tiêu riêng, nếu không thì chỉ sống vô vị. Đối với người thông minh như Nguyệt Dạ thì càng như vậy. Cô cần một chuyện khiến cô thấy hứng thú để dời tầm mắt. Cô lựa chọn mục tiêu có đủ hiệu quả như thế.
Bật người dậy, Nguyệt Dạ ra khỏi phòng kín, đứng ngoài phòng. Đó là một vườn hoa không lớn, trừ con đường nhỏ do đá trải thành thông ra ngoài, nơi này trồng đầy thực vật. Hoa Nguyệt Lượng là loại hoa Nguyệt Dạ thích nhất.
Đóa hoa nhỏ màu vàng không rực rỡ nhưng không có lá, nó có sự cao quý và kiêu ngạo riêng, có mùi thơm ngát nhưng trong hương nồng mang vài phần mát lạnh.
Nguyệt Dạ vẫn cảm thấy mình rất giống hoa Nguyệt Lượng. Thật ra cô luôn không biết trong lòng mình cái gì là quan trọng nhất. Từng có một thời gian, khi cô vì chuyện Nguyệt Dạ thương đoàn mà rất mệt mỏi, rất khao khát xuất hiện chuyện tình yêu của riêng mình. Ngay lúc đó, Long Hạo Thần xuất hiện, lần đầu tiên hiện ra trước mặt cô.
Khi thương đoàn của cô đối mặt đại quân ma tộc bao vây, chính Nguyệt Dạ đều muốn từ bỏ, thì hắn cố gắng xoay chuyển tình thế, dẫn họ lao ra vòng vây. Lần đó Long Hạo Thần để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Trong tâm tư Nguyệt Dạ, người cô yêu chỉ có thể là nhân loại mà không phải ma tộc. Thế nên từ lúc bắt đầu cô chưa từng thích A Bảo.
Long Hạo Thần tuấn tú, anh dũng, có tất cả phẩm chất của kỵ sĩ đã xúc động lòng cô. Vậy nên từ giây phút đó, cô có hứng thú rất lớn với kỵ sĩ tuổi trẻ hơn mình.
Sau này không chỉ một lần tiếp xúc, hứng thú dần bén rể nẩy mầm, khi cô thấy Long Hạo Thần vì Thải Nhi suýt chết trận, A Bảo thì vì ma tộc không tiếc hy sinh cô, Nguyệt Dạ rất đau khổ, nhưng trong thống khổ có khao khát mãnh liệt. Nếu có một người đàn ông vì mình trả giá như vậy thì mình sẽ làm sao?
Tình cảm này khuấy động cô rất lâu, thật lâu, mãi đến khi thánh chiến qua một thời gian dài cô mới nghĩ rõ ràng. Cô và hắn là hai thế giới khác nhau, không có khả năng. Nếu hắn không có người yêu, vậy có lẽ cô còn cố gắng được. Nhưng bây giờ hiển nhiên là không thể nào.
Nguyệt Dạ thậm chí từng muốn chiếm đoạt. Nếu có một ngày cô trở thành cường giả đương thời, giết chết Thải Nhi, cưỡng ép chinh phục Long Hạo Thần thì sao? Lập tức cô tự ra đáp án.
Vậy nên cô dần chôn vùi khát vọng tình cảm này, dần nảy ra ý nghĩ khác. Nhưng cô không hối hận yêu Long Hạo Thần, tình cảm này tuy không đơm hoa kết trái được, ít ra cho cô mong chờ. Người đàn ông Nguyệt Dạ ta từng yêu rất ưu tú, không người có thể sánh bằng hắn.
Bây giờ cô tập trung tinh thần vào chuyện khác. Đối với cô, chuyện quan trọng hơn là tăng tu vi bản thân.
Hương hoa thơm ngát vây quanh Nguyệt Dạ, cô chậm rãi đi tới trước. Mỗi khi tới lúc này cô sẽ cảm thấy mình như nữ vương. Đây cũng chính là mục tiêu của cô.
Đi ra vườn hoa, biểu tình của Nguyệt Dạ trở lại bình thường, bình tĩnh, dịu dàng, vẫn là công chúa mềm yếu đẹp tuyệt trần mà vô hại.
"Công chúa, đã chuẩn bị xong bữa tối." Một thị nữ đi tới cạnh cô, nhỏ giọng nói.
Nguyệt Dạ đã ra lệnh, không cho bất cứ ai tiến vào sau vườn, nhưng cô chưa bao giờ khắc khe với chính mình. Ngày ba bữa đều xa hoa đến cực điểm. Chỉ có thực vật bổ dưỡng đầy đủ mới giúp cô tu luyện tốt hơn. Lại thêm là công chúa Nguyệt Ma tộc, cô vốn nên hưởng thụ sinh hoạt.
"Ừm." Ngay lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt liếc hướng cánh cửa chỗ mình ở.
Tuy là công chúa nhưng tẩm cung của cô không lớn lắm. Lấy tu vi như cô có cảm ứng tinh thần rất mạnh.
Quả nhiên lại một thị nữ bước nhanh đến.
"Công chúa, có một đại nhân Tử Tước cầm lệnh bài của ngài xin gặp."
Tử Tước? Không cần nghi ngờ, thị nữ nói đương nhiên là Tử Tước Nguyệt Ma tộc. Vốn lòng Nguyệt Dạ bình tĩnh bỗng nhiên dậy sóng, biểu tình trên mặt biến đổi. Sẽ không thật sự là hắn chứ?
"Mời, mời người ấy vào." Cố gắng kiềm nén tâm tình, Nguyệt Dạ bỗng phát hiện tay hơi run. Chính cô đều không rõ rốt cuộc hy vọng mình đoán đúng hay sai.
Thời gian không lâu lắm, có thị nữ hướng dẫn, một người mặc áo choàng lớn màu tím đậm từ bên ngoài đi đến. Áo choàng che kín người hắn, nhưng xem thân hình thì có thể thấy được là đàn ông. Hắn hơi cúi đầu nên không xem rõ bộ dạng.
Cảm giác quen thuộc khó tả tràn ngập trong lòng. Dù không thấy rõ mặt hắn thì Nguyệt Dạ vẫn suýt bật thốt, bản năng lùi ra sau nửa bước. Thị nữ xung quanh thoáng chốc lộ vẻ cảnh giác.
Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, kéo xuống mũ trùm đầu, mỉm cười nói.
"Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ."
Khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc không có tỳ vết nào, mái tóc dài màu vàng dán sau đầu. Nếu nói mặt hắn có duy nhất vết tỳ thì chính là ánh mắt. Màu mắt tím đặc biệt của Nguyệt Ma tộc xuất hiện trên khuôn mặt cực kỳ đẹp trai thì hơi không phối hợp.
"Thật sự là ngươi, ngươi, sao ngươi đến đây?" Tuy Nguyệt Dạ đã đoán được người đến là hắn, nhưng chân chính mặt đối mặt thì lòng vẫn tràn ngập khó tin. Cảm giác mãnh liệt khó tả bỗng chốc khiến tâm tình kích động, cô hoàn toàn biến sắc mặt.
Long Hạo Thần mỉm cười nhìn Nguyệt Dạ trước mặt mình. Hơn hai năm không gặp, công chúa Nguyệt Dạ càng xinh đẹp. Khí chất cô càng cao quý, có phong thái trước kia không có, đôi mắt tím tràn ngập chấn kinh.
"Sao vậy? Không hoan nghênh?"
Nguyệt Dạ dù sao vẫn là Nguyệt Dạ, sau thời gian ngắn ngủi kinh ngạc lập tức tỉnh táo lại. Đè nén lòng rung động, cô lập tức phẩy tay nói.
"Các người lui xuống đi."
Các thị nữ hơi nghi hoặc đi xuống, khiến trong đại sảnh chỉ còn lại Long Hạo Thần và Nguyệt Dạ.
"Đi theo ta." Nguyệt Dạ bước nhanh tới trước, kéo tay Long Hạo Thần đi hướng vườn sau. Lúc này tim cô ngày càng đập nhanh, trong lòng lại có vui sướng mãnh liệt khó tả. Có lẽ đây chính là kích động.
Rất nhanh cô đã dẫn Long Hạo Thần tới phòng kín mới rồi tu luyện. Trước tiên cô kéo hắn vào phòng rồi đóng cửa lại, lưng dựa cửa phòng, ánh mắt Nguyệt Dạ nhìn chăm chú Long Hạo Thần vẫn tràn ngập khó tin.
"Sao có thể là ngươi, sao có thể được? Sao ngươi dám tới đây!" Nguyệt Dạ không thể kiềm chế trong lòng hốt hoảng nữa, thân thể mềm mại hơi run run, nói.
Kỳ thật cô luôn bình tĩnh, trí tuệ, nhưng giờ phút này thật không thể kiềm chế tình cảm trong lòng. Long Hạo Thần công khai xuất hiện trước mặt cô, đây thật quá khó tin! Dù gần trong gang tấc, lúc này cô vẫn có cảm giác đang mơ.
Long Hạo Thần cười khẽ nói.
"Vì sao tôi không dám tới? Dù Tâm Thành là đầm rồng hang hổ thì sao chứ?"
Nguyệt Dạ thất thanh nói.
"Thì sao ư? Chẳng lẽ ngươi không biết Ma Thần Hoàng vì giết ngươi không tiếc phát động thánh chiến dài đến hai năm ư? Trận thánh chiến này khiến ma tộc giảm mạnh nhân khẩu trên ba mươi phần trăm. Vì giết ngươi, Ma Thần Hoàng mang theo phụ thân ta và các ma thần đi Khu Ma quan tìm ngươi. Vì giết ngươi, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc không tiếc hy sinh sức sống thi triển Đại Dự Ngôn Thuật. Vậy mà ngươi, vậy mà ngươi cứ thế xuất hiện tại thành đô ma tộc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ! Ngươi, ngươi thật là đồ điên!"
Long Hạo Thần không mở miệng, hắn có thể hiểu cảm xúc hiện giờ của Nguyệt Dạ. Tuy bàn về tu vi thì Long Hạo Thần ở Liên Minh Thánh Điện không cao bao nhiêu, nhưng nói đến danh tiếng và sức ảnh hưởng, vậy dù là Liên Minh Thánh Điện hay tại ma tộc chỉ sợ đều là số một. Ma tộc phát động thánh chiến là vì hắn!
Nguyệt Dạ thở hồng hộc, mắt tràn ngập khó tin, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Long Hạo Thần, thật lâu không thể kiềm nén.
Đột niên cô sải bước nhào hướng Long Hạo Thần, ôm chặt hắn.
Cô đột nhiên ôm khiến Long Hạo Thần ngẩn ngơ. Tiếp xúc khoảng cách gần, Long Hạo Thần có thể cảm nhận được tiếng tim cô đập rộn ràng. Thoáng chốc hắn ngây ra, không biết nên giải quyết tình hình hiện nay ra sao. Dĩ nhiên hắn sẽ không ôm lại cô. Trong lòng hắn, Nguyệt Dạ chỉ là đồng bạn hợp tác, là bạn bè.
Nguyệt Dạ không mở miệng, căn phòng yên tĩnh, Long Hạo Thần không động đậy, không đẩy cô ra. Dù ít dù nhiều thì hắn cũng nhận thấy tình cảm của Nguyệt Dạ. Không phải hắn không từ chối được, chỉ là mỹ nữ lai nhân ma này mới gần đây đã cứu mạng hắn! Sao hắn có thể nhẫn tâm đẩy cô ra?
Ôm Long Hạo Thần, nhịp tim Nguyệt Dạ dần bình tĩnh lại. Cô bỗng phát hiện từ lúc mình chào đời đến nay, lần đầu tiên cảm thấy tràn đầy như vậy. Sự thỏa mãn này là do người đàn ông này đem đến. Cảm giác thật thoải mái, cô kiềm không được sắp rên ra tiếng. Nhưng cô vẫn nhịn xuống, cô không muốn để hắn phát hiện, nhưng cô thật không nỡ buông tay.
Hai người cứ yên tĩnh đứng đó, bất động thật lâu.
Lúc Nguyệt Dạ mới ôm lấy thì người hơi lạnh, nhưng theo thời gian trôi qua, Long Hạo Thần rõ ràng cảm giác thân thể cô biến nóng bỏng.
Lòng thầm kinh sợ, Long Hạo Thần biết không thể tiếp tục như thế. Hắn chỉ là người đàn ông bình thường, hơn nữa Nguyệt Dạ đẹp như vậy, dù hắn có thể kiềm nén được mình thì quan hệ bạn bè giữa hai người sẽ biến chất. Đó là điều hắn không muốn thấy.
"Công chúa điện hạ." Long Hạo Thần khẽ kêu.
Hắn vừa kêu công chúa điện hạ khiến thân thể mềm mại của Nguyệt Dạ nhẹ run rẩy. Cảm nhận hơi ấm của hắn, thân thể Nguyệt Dạ dần nóng lên giờ tựa như bị dội bồn nước lạnh, tỉnh táo lại. Phản xạ thả lỏng đôi tay ôm hắn, cô nhanh chóng lùi ra sau vài bước. Khuôn mặt tái nhợt còn chưa mất ửng hồng.
"Trong lòng ngươi, ta chỉ là công chúa điện hạ sao?" Khuôn mặt Nguyệt Dạ lộ u sầu. Cô vốn tưởng rằng mình buông được, nhưng gặp hắn, cảm nhận hơi thở từ hắn, cô phát hiện không phải đã từ bỏ cảm tình này mà chỉ là chôn sâu tận đáy lòng.
Long Hạo Thần khẽ thở dài.
"Nguyệt Dạ, xin lỗi. Cô nên biết, tôi đã có Thải Nhi. Tim tôi trừ cô ấy ra không thể chứa người khác giới nào khác. Tôi xem cô là bạn, là người bạn giao cả sinh mạng. Cảm ơn cô truyền đến tin tức, có thể cho chúng tôi may mắn thoát khỏi nguy hiểm."
"Bạn? Bạn thì sao? Nếu ta gặp phải nguy hiểm sinh mạng, ngươi có thể giống như bảo vệ Thải Nhi, dùng cả mạng sống bảo vệ ta không?"
"Tôi sẽ." Long Hạo Thần gần như không chần chờ, dứt khoát đáp.
Lúc này ngược lại là Nguyệt Dạ ngẩn ra. Cô khó tin nhìn Long Hạo Thần. Tuy số lần họ tiếp xúc không lâu nhưng cô hiểu rõ Long Hạo Thần là người như thế nào. Hắn không phải loại người tùy tiện hứa hẹn, chỉ cần nói ra thì hắn nhất định làm được.
Long Hạo Thần chân thành nói.
"Khi ở Khu Ma quan tôi nhận được tin khẩn của cô, trong lòng tôi, cô đã không chỉ là quan hệ đồng bạn hợp tác mà là bạn bè chân chính. Tôi hiểu rõ cô mạo hiểm nhiều thế nào. Nếu cô gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn dốc hết sức cứu cô."
Lời Long Hạo Thần nói không tính ngọt ngào dẻo miệng, không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói rung động tim Nguyệt Dạ, khiến sắc mặt hơi tái xanh dần hồi phục lại.
Cô quay đầu, đưa lưng hướng Long Hạo Thần, cố gắng đè ép tâm tình kích động. Mãi một lúc sau cô mới xoay lại, bây giờ vẻ mặt đã bình thường.
"Ngươi đến Tâm Thành là vì Ma Thần Hoàng dẫn theo phụ thân, các ma thần rời đi, nơi này trở nên trống rỗng? Nếu ngươi cho là vậy thì sai rồi. Ma Đô Tâm Thành là gốc của ma tộc, năm ma thần trụ cột trấn giữ tại đây. Dù là khi nào thì năm chủng tộc đều để lại cường giả trấn giữ ma thần cung của họ. Tới nơi này tìm cơ hội không khác gì chịu chết. Ta có thể đoán được, hai năm nay tu vi của ngươi chắc đã tiến bộ không ít, nhưng ta nói ngươi biết, tối đa chỉ hai cường giả Nghịch Thiên Ma Long tộc cấp chín là đủ hủy diệt ngươi cùng đoàn đội."
Sau khi bình tĩnh, Nguyệt Dạ lấy lại trí tuệ, lập tức nghĩ ra nguyên nhân Long Hạo Thần đến đây.
"Nhưng các người đến Tâm Thành thì chắc ngoài sự tưởng tượng của Ma Thần Hoàng. Sẽ không ai ngờ lúc này các ngươi chui đầu vô lưới. Thông minh như ngươi chắc sẽ không làm việc tự sát. Nói đi, ngươi có ý định gì?"
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Trong tin tức cô cung cấp có nói, vì tiên tri hướng đi của chúng tôi, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc thi triển Đại Dự Ngôn Thuật do đó cực kỳ suy yếu, thực lực chỉ cỡ một phần mười lúc đỉnh cao, đúng không? Lần này tôi đến việc đầu tiên là muốn xác nhận chuyện này."
Nghe hắn hỏi, Nguyệt Dạ lại bị chấn kinh.
"Ngươi, chắc ngươi không định hướng về Tinh Ma Thần chứ?"
Long Hạo Thần không có ý định giấu cô, gật đầu.
Nguyệt Dạ hít ngụm khí lạnh.
"Xem ra ngươi thật sự điên rồi! Điều này sao có thể? Dù Tinh Ma Thần chỉ có một phần mười sức mạnh thì các người không thể nào đối phó nổi. Ngươi có biết hay không, y có vô số cách khiến tu vi trong chớp mắt tăng đến trình độ cực kỳ khủng khiếp. Chỉ sợ các người không thể cản được một đòn của y!"
Long Hạo Thần nói.
"Những điều cô nói chúng tôi đã suy xét. Cô yên tâm, nếu tôi dám đến thì chắc chắn đã đắn đo rồi. Tôi đã suy nghĩ kỹ càng các loại khó khăn. Tôi không muốn ngay mặt đánh chết Tinh Ma Thần. Trước tiên cô hãy cho tôi biết, bây giờ tình trạng Tinh Ma Thần ra sao?"
Nguyệt Dạ nói.
"Tinh Ma Thần đích thực vì sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật mà đang suy yếu, đây là điều phụ thân cho ta biết. Phụ thân ta đã nói ra thì chắc chắn là thật, Trụ Ma Thần của ông bị gọi là Chân Nguyệt. Nếu phụ thân nói dối sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu vi. Ngươi không định đánh chết Tinh Ma Thần nhưng đến vì y? A! Ta hiểu rồi, mục tiêu của các người là Trụ Ma Thần? Chẳng lẽ các người thật sự có lực lượng hủy Trụ Ma Thần?"
Nguyệt Dạ thông minh khiến cô đoán trúng mục đích của Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Đúng vậy, nếu không thì tại sao Ma Thần Hoàng sẽ phát động thánh chiến vì tôi? Nếu như có thể công kích Tinh Ma Thần Trụ, hoặc tổn hại nó, coi như hoàn thành mục tiêu. Cô yên tâm, dù sao thì chúng tôi sẽ không liên lụy cô. Hôm nay tôi đến, một là muốn xác nhận Tinh Ma Thần có thật đang suy yếu, thứ nữa là muốn cho cô biết thời gian hành động của chúng tôi, đến lúc cần thiết hãy tránh né đừng để bị lan đến."
Nguyệt Dạ lẩm bẩm.
"Ngươi, các ngươi thật quá to gan, rất to gan, đặt mục tiêu tại Ma Đô. Các người có nắm chắc không?"
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Trên đời này vốn không có gì là tuyệt đối nắm chắc. Lần hành động này, mục đích chủ yếu của chúng tôi là bất ngờ không kịp phòng. Ngay cả cô quen biết chúng tôi nhất cũng không ngờ được, dĩ nhiên Ma Thần Hoàng càng không nghĩ tới. Chúng tôi sẽ không ở lại đây quá lâu, khoảng hoàng hôn ngày mai là lúc hành động. Đến khi đó chúng tôi sẽ dùng kế dương đông kích tây. Đầu tiên sẽ công kích Nguyệt Ma cung, sau đó mới tới bên Tinh Ma cung. Chúng tôi sẽ ra công kích cỡ cấm chú với Nguyệt Ma cung. Vậy nên cô ở đây phải cẩn thận chút."
Nghe Long Hạo Thần nói vậy, Nguyệt Dạ đã hiểu đôi chút chiến thuật của hắn, bỗng chốc không nói nên lời. Cô ngơ ngác nhìn Long Hạo Thần.
Không biết vì sao, bây giờ lòng cô đột nhiên dâng trào kiêu ngạo, kiêu ngạo thuộc về chính cô. Nguyệt Dạ thầm nghĩ: đây chính là người đàn ông mình chọn! Mang theo Săn Ma Đoàn của hắn dám nghênh ngang đi tới Ma Đô, còn đặt mục tiêu vào Trụ Ma Thần. Đây là loại can đảm và tự tin cỡ nào chứ. Từ người hắn không thấy chút cuồng vọng. Hắn đã nói suy nghĩ kỹ càng thì chắc chắn là vậy.
Nhưng tựa như hắn đã nói, bởi vì suy nghĩ của hắn quá to gan, quá khó tin, cho nên không ai đoán được! Dương đông kích tây đúng là kế tốt. Tuyển chọn Nguyệt Ma cung đương nhiên vì quan hệ tốt đẹp giữa Nguyệt Ma cung và Tinh Ma cung.
Tuy Nguyệt Dạ chưa biết hết kế hoạch của đám Long Hạo Thần, nhưng cô kinh ngạc phát hiện thật là có tính khả thi. Cô biết rất rõ Trụ Ma Thần có ý nghĩa gì với ma thần. Ma thần mạnh cỡ nào, dù là Ma Thần Hoàng, một khi Trụ Ma Thần bị phá hủy thì sẽ lập tức thành cát bụi! Trụ Ma Thần chính là gốc của chúng, thậm chí từ ý nghĩa nào đó thì Trụ Ma Thần vốn là thân hình bất diệt của ma thần.
"Nguyệt Dạ, cảm ơn cô giúp đỡ chúng tôi. Cô phải cẩn thận chút, tôi đi đây." Nói xong câu đó, Long Hạo Thần định ra ngoài.
Nguyệt Dạ bước qua chặn đường đi của hắn, cô ngẩng đầu hơi sẵng giọng.
"Ngươi đi như vậy sao?"
Long Hạo Thần ngây ra.
"Cô…"
Nguyệt Dạ hừ một tiếng.
"Ngươi quen thuộc Ma Đô Tâm Thành bao nhiêu? Dù kế hoạch có kỹ càng đến đâu, hành động hướng Nguyệt Ma cung ta và Tinh Ma cung có thể chính xác đến đâu? Phạm vi cấm chú công kích có hạn, uy lực trung tâm rơi ở đâu mới khiến hai ma cung căng thẳng, ngươi biết không? Vị trí chính xác Trụ Ma Thần của Tinh Ma Thần, và cả vị trí Tinh Ma Thần bế quan ở đâu ngươi có biết? Tinh Ma tộc giữ lại bao nhiêu thực lực tại Tinh Ma tộc, ngươi rõ ràng không?"
Long Hạo Thần không lên tiếng. Nguyệt Dạ hỏi những điều này thật ra ngày hôm nay hắn đến là muốn hỏi rồi. Nhưng lúc trước Nguyệt Dạ ôm một cái khiến hắn không hỏi ra được. Bởi vì hắn bỗng cảm thấy mình thiếu Nguyệt Dạ rất nhiều. Nếu lại từ chỗ cô được cái gì, tình nghĩa này làm sao trả lại? Hơn nữa có tình cảm Nguyệt Dạ đối với hắn, thì hắn càng không mở miệng được.
Thật ra lúc Long Hạo Thần nói kế hoạch cho Nguyệt Dạ biết thì lòng đã có suy tính. Hắn chỉ còn cách dùng thêm chút thời gian tìm hiểu tình hình hai ma cung. Dù sao bây giờ hắn có thân phận Nguyệt Ma Tử Tước, ít ra vẫn có thể hỏi thăm một ít mặt ngoài.
Đương nhiên hắn càng hy vọng từ chỗ Nguyệt Dạ được tin tức chính xác, chỉ có thế mới tăng lớn khả năng kế hoạch thành công. Lần này Long Hạo Thần mang theo các bạn hành động tuy mạo hiểm nhưng chỉ cần hắn cẩn thận là được. Không tính kỹ càng từng bước đi, dù phải từ bỏ kế hoạch thì hắn cũng sẽ không tự tiện hành động.
"Lần này ngươi đến chắc muốn hỏi những điều đó. Vì sao không hỏi đi?" Nguyệt Dạ mắt sáng ngời nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần khẽ thở dài.
"Tôi đã thiếu cô rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy tôi không biết làm sao trả lại."
Nguyệt Dạ suýt bật thốt, dùng cả đời ngươi trả lại, nhưng cô kiềm chế. Vì cô biết như thế chỉ kéo dài khoảng cách giữa cô với Long Hạo Thần.
"Thì ra ngươi cũng biết thiếu ta rất nhiều? Tốt lắm, vậy ta cho ngươi biết làm sao trả lại. Ngươi yên tâm, ta sẽ không muốn ngươi." Nguyệt Dạ giấu đi biểu tình, ít phần xúc động, nhiều phần lý trí rõ ràng. Mắt cô lấp lóe tia sáng trí tuệ, trầm ngâm một lát, nói.
"Long Hạo Thần, ta có thể hết sức giúp ngươi, không chỉ một lần này, thậm chí là về sau. Chỉ cần ngươi muốn thì ta sẽ cố gắng hết sức cung cấp cho tất cả tin tức."
Nghe Nguyệt Dạ đồng ý sảng khoái như vậy mà không phải muốn mình lấy tình cảm trả lại, Long Hạo Thần tinh thần chấn động.
"Vậy điều kiện của cô là gì?"
Nguyệt Dạ trầm giọng nói.
"Nếu có một ngày ngươi trở thành lãnh đạo dẫn dắt nhân loại, đánh bại ma tộc. Ta hy vọng ngươi sẽ không đuổi cùng giết tận, trên đại lục này để lại một mảnh đất dừng chân cho ma tộc chúng ta. Tựa như bên ngoài hoàng đế nhân loại có một vương quốc nho nhỏ. Hơn nữa phải giúp đỡ chủ nhân vương quốc ta, ít nhất trong vòng một ngàn năm nhân loại không được công kích chúng ta."
Long Hạo Thần không ngờ Nguyệt Dạ sẽ ra yêu cầu như vậy, hắn kinh ngạc nói.
"Nguyệt Dạ, cô chắc chắn không nói sai cái gì chứ? Cô phải biết điều kiện này tôi không cách nào đồng ý. Dù tương lai tôi trở thành Thần Ấn kỵ sĩ, Liên Minh Thánh Điện cũng sẽ không phải một mình tôi quyết định được."
Nguyệt Dạ cố chấp nhìn hắn, nói.
"Ta chỉ cần ngươi đồng ý, sau này sẽ ra sao thì ai nói được? Nếu cả Liên Minh Thánh Điện đều nghe theo lệnh ngươi, thì sao ngươi không thể quyết định? Hơn nữa ngươi phải biết, dù nhân loại có ngươi thống lĩnh hủy diệt được ma tộc chúng ta, chắc chắn phải trả cái giá cực kỳ lớn. Lúc đó nếu ngươi đồng ý cho chúng ta yên thân ở một góc, vậy ma tộc sẽ giảm bớt sự liều mạng hơn nhiều. Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần giống cái hành tỉnh gần biển là đủ rồi.
Long Hạo Thần nhíu mày, nghĩ lời của Nguyệt Dạ. Không thể nghi ngờ, trong ma tộc nếu có Nguyệt Dạ làm nội ứng, sẽ có lợi ích lớn cho hành động của họ trong tương lai. Nhưng điều kiện của Nguyệt Dạ thật khiến hắn khó hiểu.
"Dù tôi đồng ý với cô, ma tộc bị chúng tôi tấn công rồi lực lượng còn sót lại sẽ nghe theo cô chỉ huy ư?"
Nguyệt Dạ mỉm cười nói.
"Đó là việc của ta. Ta chỉ cần ngươi đồng ý là được. Nếu tương lai ngươi thật sự không thể thống lĩnh Liên Minh Thánh Điện, hoặc là lực lượng của ta không đủ thuần phục tàn quân ma tộc, hoặc là nhân loại không thể đánh bại ma tộc chúng ta, vậy hứa hẹn này sẽ không cần hoàn thành. Tuy ma tộc là từ bên ngoài đến nhưng dù sao cũng đã đi tới đại lục này sáu ngàn năm. Từ ý nghĩa nào đó thì trừ bảy mươi hai Trụ Ma Thần ra, cả ma tộc vốn là các loại sinh vật Thánh Ma đại lục biến dị thành, vốn chính là một phần của thế giới này. Nếu các người tiêu diệt hết bảy mươi hai Trụ Ma Thần, vậy ma tộc có tiếp tục tồn tại ma hóa hay không thì rất khó nói. Ta không sợ cho ngươi biết một bí mật. Ngươi có biết lực lượng căn bản của Nguyệt Dạ thương đoàn ta là gì không?"
Long Hạo Thần lắc đầu.
Nguyệt Dạ nói.
"Lực lượng căn bản của chúng ta là con lai nhân ma."
Long Hạo Thần chấn động, ánh mắt nhìn Nguyệt Dạ biến khác hẳn.
Nguyệt Dạ nói tiếp.
"Số lượng con lai nhân ma nhiều hơn ngươi tưởng. Nguyệt Dạ thương đoàn chúng ta chỉ biểu hiện tầng lực lượng ngoài cùng mà thôi. Kỳ thật thế lực của chúng ta trải rộng cả ma tộc. Trong chúng ta đa số đều nghiêng hướng nhân loại. Chúng ta luôn chờ một cơ hội, ta tin tưởng thông minh như ngươi chắc hiểu ý của ta. Thế nên ta hỗ trợ ngươi không đơn giản là cung cấp tin tức. Một khi đúng thời điểm, lực lượng tổ chức của chúng ta mới hiện ra."
Long Hạo Thần hơi khó tin nói.
"Cô là thủ lĩnh tổ chức này?"
Nguyệt Dạ lắc đầu.
"Bây giờ còn chưa phải. Ta lại hé lộ một chút cho ngươi. Thủ lĩnh trước mắt của tổ chức chúng ta vốn chính là một ma thần, ma thần lai nhân ma. Sau khi ta xây dựng Nguyệt Dạ thương đoàn thì họ liên lạc ta, ta phụ trách công tác tình báo của tổ chức. Tương lai nếu ta đủ thực lực thì dĩ nhiên có thể tranh giành tư cách trở thành thủ lĩnh. Lai giữa người và ma có rất nhiều ưu thế, ví dụ thủ lĩnh hiện tại của chúng ta dù bị hủy Trụ Ma Thần, tối đa sức mạnh hơi giảm thấp, không thể nhờ vào lực lượng Trụ Ma Thần mà thôi. Những ma thần tinh thuần thì không giống vậy. Ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta, bây giờ ta không phải bạn ngươi, ta đại biểu tổ chức của chúng ta. Một khi hứa hẹn này cuối cùng thành công, vậy quản lý vương quốc đó sẽ là chúng ta."
Long Hạo Thần chìm vào suy tư, Nguyệt Dạ không gấp gáp, yên lặng đứng một bên chờ đợi.
Một lát sau, Long Hạo Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, nói.
"Được rồi, tôi đồng ý."
Trên mặt Nguyệt Dạ lộ nụ cười buồn. Cô biết từ giờ phút này, giữa mình và Long Hạo Thần sợ là trở lại quan hệ đơn thuần hợp tác. Nhưng cô còn cách nào chứ?
"Ta tin tưởng nhân cách của ngươi, vậy nên chúng ta không cần khế ước. Được rồi, hãy nói kế hoạch của ngươi đi, chúng ta sẽ hoàn thiện nó, cố gắng tránh mạo hiểm. Ngươi chờ chút, ta lấy bản đồ Nguyệt Ma cung và Tinh Ma cung."
Ma Đô Tâm Thành vẫn hùng vĩ như vậy. Tại đây có hơi thở hắc ám đậm đặc nhất, tất cả cường giả ma tộc lấy làm vinh quang khi vào được đây. Vì tại đây không chỉ được đến vinh diệu càng khiến tu vi của chúng nhanh chóng tăng cao.
Sắc trời dần tối, hôm nay khí trời không tốt lắm, trên bầu trời mây đen che kín, trong không khí mông lung sương mù. Trừ không khí có nhiều bụi đất hơn thì còn có ám nguyên tố trong Ma Đô quá dồi dào, nên màu không khí cũng bị ảnh hưởng.
Ngoài Nguyệt Ma cung, một góc tối đứng một người, áo choàng to lớn bao phủ cả người hắn. Hắn chỉ yên lặng đứng đó, ngẫu nhiên nghiêng đầu hướng chân trời mờ tối thì mới lộ ra khuôn mặt điển trai tới mức tận cùng.
"Sắp tới giờ rồi, chắc đã đến lúc Nguyệt Ma, Tinh Ma dùng cơm." Long Hạo Thần thì thào tự nói.
Đúng lúc này, có mấy Nguyệt Ma đi qua cạnh hắn. Long Hạo Thần không né tránh ngược lại còn nghiêng đầu nhìn chúng.
Khi những Nguyệt Ma thấy khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Long Hạo Thần thì lập tức cúi đầu, tràn đầy cung kính nhanh chóng rời đi.
Mắt tím, mặt đẹp trai, đây vốn là đặc điểm lớn nhất của Nguyệt Ma tộc. Nguyệt Ma càng đẹp thì địa vị trong tộc càng cao. Diện mạo tuấn tú làm khó thể đoán tuổi Nguyệt Ma, nhưng có thể đoán ra thực lực. Không thể nghi ngờ, Long Hạo Thần hóa trang thành Nguyệt Ma có ưu điểm cực lớn.
Tháp Vĩnh Hằng.
Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều mặc giáp sẵn sàng, họ điều chỉnh trạng thái tốt nhất, tập trung một chỗ yên lặng chờ đợi.
Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức qua mấy ngày điều dưỡng thì vết thương đã tốt hơn nhiều. Đối với hành động lần này, Long Hạo Thần không giấu giếm họ. Nếu không phải còn chưa có sức, họ nhất định sẽ vội vàng tham gia hành động lần này. Lúc này họ chỉ có thể chúc phúc cho thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi.